Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 648




Chương 648

Chẳng qua là anh đang chờ cô chủ động đi qua mà thôi.

Tiêu Kỳ Nhiên rất thích cảm giác kiểm soát người khác.

Giang Nguyệt đi qua từng bước một, muốn nhanh chóng vòng qua xe, nhưng người đàn ông đã xuống xe, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô.

Cô nhất thời đứng tại chỗ, đi cũng không được, ở lại cũng không được.

Hai người cứ như vậy hai mặt nhìn nhau.

Tiêu Kỳ Nhiên cho rằng, hiện tại dưới tình huống này, Giang Nguyệt ít nhất sẽ nói cái gì đó.

Nhưng cô chỉ im lặng nhìn anh, trong đôi mắt không có bất kỳ màu sắc cảm xúc dư thừa nào, một câu cũng không nói.

Chỉ im lặng chờ đợi.

Khoảng cách giữa hai người không quá lớn, Tiêu Kỳ Nhiên ngửi thấy mùi hoa hồng tươi trong không khí. Đoán chắc là bó hoa hồng lúc trước Trần Tư Tề ôm đến tặng Giang Nguyệt, bây giờ mùi hương còn vương lại trên người cô.

Nghĩ đến bó hoa hồng đỏ rực kia, huyệt thái dương của Tiêu Kỳ Nhiên hung hăng nhảy lên một chút.

Đỏ đến chói mắt!

Hai người giằng co ở dưới lầu như vậy.

Giang Nguyệt đợi đến khi cảm thấy mệt mỏi, cô mới ngáp một cái: “Tiêu tổng, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi, tôi lên lầu trước vậy.”

Khi cô nhấc chân đi ngang qua trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên, anh nắm lấy cánh tay cô:

“Cùng Trần Tư Tề làm gì mà khiến cô mệt mỏi như vậy?”

Khi Tiêu Kỳ Nhiên nói điều này, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, cố gắng để có được một đáp án từ chỗ cô.

Giang Nguyệt cười, chậm rãi rút cổ tay mảnh khảnh của mình ra, dùng tay kia nhẹ nhàng chà xát vết đỏ vừa hằn lên đó.

“Tiêu tổng cảm thấy làm cái gì thì chính là làm cái đó.”

Cô đối với chuyện tự chứng minh trong sạch, từ trước đến nay không có quá nhiều nhiệt tình:

“Hai ngày nay tôi có hơi cảm lạnh, mí mắt bắt đầu đánh nhau rồi, tôi thực sự không mở nổi nữa, xin thứ lỗi.”

“Giang Nguyệt!”

Ngữ khí Tiêu Kỳ Nhiên rất bình thản, chỉ phun ra hai chữ này, lại có một loại cảnh cáo không thể hiện ra sự tức giận nhưng lại vô cùng có uy lực.

Bước chân Giang Nguyệt hơi dừng lại, ngửa mặt cười nói: “Tôi ở đây.”

Nụ cười đó không khác gì bình thường, nhưng rõ ràng là giả tạo.

Tiêu Kỳ Nhiên hờ hững nhìn cô, lại thản nhiên mở miệng: “Tôi cho rằng, cô cả đời chỉ hạ mình xuống một lần, cũng chỉ đê tiện một lần, nhưng tôi đã đánh giá thấp bản lĩnh của cô.”

Anh rũ mắt, trong lời nói không khỏi có vài phần châm chọc: “Là giường của hắn ngủ thoải mái hơn?”

Giang Nguyệt vẫn cười, nhún nhún vai: “Cứ cho là vậy đi, giường của anh ấy, tôi ngủ rất yên ổn.”

Những lời này tựa như châm ngòi cho dây phát nổ giữa hai người, tính nhẫn nại của Tiêu Kỳ Nhiên hoàn toàn biến mất hầu như không còn sót lại gì, vẻ mặt anh cũng lập tức trở nên lạnh lùng, đưa tay ra, những đầu ngón tay hơi dùng sức bóp cằm cô:

“Tôi đã nói rồi, đừng làm mình bẩn như vậy.”

Lực của anh rất lớn, bóp hai gò má cô có chút đau.