Chương 642
Câu gốc là: ‘Đừng khuyên người khác sống tử tế.’
Nhưng cô không phải là không tử tế, cô chỉ làm những việc “không tử tế” trong mắt công chúng mà thôi.
“Còn nữa, người đó không phải là Tiêu tổng!”
Sẽ không bao giờ có thể!
…
Giang Nguyệt nhanh chóng đi ra ngoài, ở góc đường liền gặp phải Trần Tư Tề đang cầm một bó hoa hồng đỏ rực.
Lúc này, Giang Nguyệt mới làm bộ như vừa rồi không nhìn thấy anh nghe lén, hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Giang Nguyệt vừa nói vừa cười, đưa tay nhận lấy bó hoa hồng.
Đó là bó hoa hồng Corolla được vận chuyển bằng máy bay tới, nó tươi đến mức phía trên còn đọng lại những giọt sương mai, như thể nó vừa được hái xong liền được gói lại rồi đem tặng cho cô.
Tinh tế và dịu dàng.
Người trong đoàn làm phim còn chưa đi hết, bó hoa hồng đỏ rực kia thực sự rất bắt mắt, đã có người chú ý mà nhìn chằm chằm sang bên này.
“Lần trước tặng cô hoa hồng, cô không lấy. Lần này tôi nghĩ cô sẽ không chối từ tôi nữa.” Trần Tư Tề cười khẽ một tiếng, giọng điệu chắc nịch.
Giang Nguyệt cười, đôi vai run lên, ánh mắt lấp lánh, như thể rất hạnh phúc: “Cảm ơn anh. Sao anh biết tôi thích nó?”
“Không có phụ nữ nào là không thích nó cả.” Anh nhướng mày, giọng điệu ngang ngược.
Nhận được đáp án này, Giang Nguyệt lập tức bật cười.
Đây là cách để người giàu lấy lòng phụ nữ, không có gì khác ngoài hoa tươi, trang sức, quà tặng và những thứ tương tự.
Tóm lại, không có gì mà tiền không làm được.
Giống như theo đuổi những người phụ nữ khác, Giang Nguyệt cô cũng không khác họ là mấy.
Giang Nguyệt nhún vai, như thể không bị ảnh hưởng bởi câu trả lời của anh, nhẹ nhàng cười nói: “Đến chúc mừng bộ phim của tôi đóng máy sao?”
“Anh đặc biệt đến chúc mừng tôi đóng máy sao?”
Giang Nguyệt vừa cười, vừa nói ngửa mặt lên nhìn Trần Tư Tề, lông mày hơi nhướng lên.
Nhìn ngược lại trông rất thân mật, ngữ điệu của cô hơi cao, nhưng nghe kỹ lại như có ý làm nũng: “Muốn mời tôi ăn một bữa cơm thịnh soạn sao?”
Ánh mắt Trần Tư Tề chăm chú nhìn cô, nhìn nụ cười ngọt ngào không thể chê được vào đâu của cô, nhịn không được mà cười trêu chọc:
“Giang Nguyệt, thẳng thắn mà nói, giao dịch với cô không lỗ một chút nào.”
Đây rõ ràng chỉ là một cuộc hôn nhân trên hình thức, chỉ cần thực hiện đầy đủ nghĩa vụ là được, nhưng cô lại khiến cho anh cảm thấy như đang yêu đương một cách rất chân thật vậy.
“Cô cứ như vậy, không có một người đàn ông nào có thể kiềm lòng được.” Trần Tư Tề nhận xét một cách rất thành thật: “Khó trách…”
Khó trách Tiêu Kỳ Nhiên lại không nỡ buông tay.
“Được rồi, nếu anh nói là tới để chúc mừng, thì đừng nói những chuyện làm mất hứng nữa.”
Giang Nguyệt cười khanh khách, lập tức cắt ngang lời mà Trần Tư Tề định nói, cất bước đi ra ngoài: