Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 641




Chương 641

Ngược lại, cô hiểu rất rõ về sức hút của mình đối với người khác giới, nếu không cô đã không chọn kiếm sống bằng nghề diễn viên này.

Món quà duy nhất mà thượng đế ban tặng cho cô chính là dáng vẻ bề ngoài xinh đẹp và quyến rũ.

Từ nhỏ đến lớn Giang Nguyệt chưa từng thiếu người theo đuổi. Cô cũng chưa từng động lòng với ai, nhưng cô biết rất rõ ánh mắt phải lòng người khác trông như thế nào.

Ánh mắt của Lục Triển Ti bây giờ, chính là ánh mắt đó.

Giang Nguyệt ngước mắt nhìn anh, im lặng vài giây rồi khẽ mỉm cười: “Anh Lục, phim cũng quay xong rồi.”

“Đừng quá nhập tâm vào vai diễn nữa.” Cô nhẹ nhàng nói: “Câu chuyện của Chu Nhược Oánh đã kết thúc rồi, và đương nhiên, Tông Trì cũng vậy.”

Cô nói rất bí ẩn, khoé môi hơi nhếch lên, lộ vẻ vô tâm: “Cảm ơn anh Lục thời gian qua đã quan tâm chỉ dạy, tôi rất vinh dự khi được đóng phim cùng anh. Nếu sau này có tài nguyên tốt, chúng ta cùng nhau hợp tác tiếp nhé.”

Đây chính là ám chỉ rằng anh ta không nên đi xa thêm bước nào nữa.

Ánh mắt Lục Triển Ti nhìn khuôn mặt Giang Nguyệt, rất lâu không lên tiếng.

“Giang Nguyệt, cô biết không, cô phải cự tuyệt dứt khoát lên chút nữa.”

Lục Triển Ti mỉm cười, không phải không cam lòng vì bị cự tuyệt, mà chỉ cười thoải mái:

“Là đàn ông, tôi có thể giả bộ không hiểu ý của cô, cho rằng mình vẫn còn cơ hội.”

“Làm sao có thể?” Giang Nguyệt kinh ngạc che miệng, đôi mắt cong lên, trong lời nói đều chừa lại mặt mũi cho anh:

“Tôi không nghĩ anh Lục sẽ là người không biết chừng mực đâu.”

Lục Triển Ti là người thông minh, anh hiểu được vị trí cô dành cho anh trong lời nói vừa rồi, vì vậy gạt bỏ đi những suy nghĩ trong lòng, giọng nói cũng trở nên thoải mái pha chút hài hước:

“Tôi không phải loại người như vậy, cũng không có nghĩa là những tên đàn ông khác sẽ không như thế. Chuyện đời thâm sâu phức tạp, tôi nhắc nhở cô cẩn thận một chút.”

Một người phụ nữ xinh đẹp và hiểu chuyện như Giang Nguyệt thật sự là một con mồi mỹ miều trong mắt đàn ông.

“Vậy tôi cảm ơn tiền bối đã chỉ bảo.” Giang Nguyệt chớp chớp mắt, hiếm khi vui tươi có chút ngượng ngùng:

“Dù sao sau này tôi cũng sẽ không gặp phải những chuyện như vậy, sẽ có người bảo vệ tôi.”

Ánh mắt của Lục Triển Ti khựng lại.

Anh ta sửng sốt vài giây, sau đó thản nhiên cười, giống như đã đoán được đáp án: “Là Tiêu tổng? Anh ta không phải là người mà cô nên dựa dẫm.”

“Cô cũng không nên…”

Lục Triển Ti muốn nói, cô cũng không nên là người như vậy.

“Không có gì là nên hay không nên.” Giọng điệu Giang Nguyệt nhẹ nhàng, ánh mắt vô tình lướt qua phía sau Lục Triển Ti, thấy được một mảnh đỏ rực, dự đoán được là ai đó sắp tới.

“Anh Lục, cảm ơn anh đã nhắc nhở. Tôi cũng muốn nói với anh…”

Cô vốn có ý định rời đi nên ngắt từng chữ, nhẹ nhàng nói: “Không hiểu nỗi đau của người khác, thì tốt nhất đừng khuyên gì cả.”