Chương 634
Giang Nguyệt nhìn chằm chằm vào đèn vài giây, cả người đau đớn khiến cô không khống chế được rên rỉ một tiếng.
“Chị Giang Nguyệt!” Tiểu Diệp ngồi trên ghế, vừa thấy cô tỉnh lại thì lập tức nước mắt lưng tròng, kích động vừa khóc vừa cười:
“Cuối cùng chị cũng tỉnh! Hu hu hu…”
Giang Nguyệt nhíu mày, nhìn cô ấy khóc như một đứa trẻ lại nhịn không được cười.
Dù gì cũng đã là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, nhưng mỗi ngày trôi qua đều giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, cảm xúc đều viết hết trên mặt.
“Chị muốn uống nước nóng.” Giang Nguyệt cố gắng đứng dậy, nhìn đêm mưa đen kịt ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn có những tia chớp lóe lên, cô từ từ thu hồi tầm mắt.
Giọng cô ngâm trong nước nên rất khàn, mỗi lời nói ra đều vô cùng vất vả, giống như là đang dùng hết khí lực toàn thân.
Tiểu Diệp lau nước mắt, nặn ra một nụ cười an ủi, lại vội vội vàng vàng rót nước cho cô, động tác cuống quít gấp gáp suýt nữa tràn nước ra ngoài.
“Từ từ thôi, không vội.” Giang Nguyệt không khỏi trấn an cô ấy, nói chậm rãi nhưng rất ôn hòa:
“Chị còn sống, đừng bày ra vẻ mặt như vậy.”
Một câu nói nhẹ nhàng như vậy khiến Tiểu Diệp suýt nữa lại muốn rơi nước mắt.
Giang Nguyệt vẫn trầm tĩnh như trước, hai tay ôm ly nước ấm uống từng ngụm nhỏ, vô cùng hưởng thụ cảm giác bình yên và tĩnh lặng lúc này.
Tiểu Diệp cũng yên lặng, thấy Giang Nguyệt uống nước xong, ân cần hỏi thêm: “Chị có muốn uống thêm nước nữa không, em rót cho chị một ly nữa.”
Bác sĩ nói chỉ cần Giang Nguyệt tỉnh lại thì không có gì đáng ngại, sau khi kích động qua đi, Tiểu Diệp lại bắt đầu lẩm bẩm:
“Không nói những chuyện khác, hôm nay Tiêu tổng siêu đẹp trai, nhảy thẳng xuống nước muốn cứu chị đó.”
“Nếu không phải nhờ Tiêu tổng thì hôm nay nói không chừng chị sẽ làm mồi cho cá trên sông mất, thật đáng sợ.”
Tiểu Diệp nói xong lại nhớ tới điều gì đó, vội vàng lấy điện thoại ra:
“Bây giờ em phải nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tĩnh Nghi và chị Trần, bảo họ không cần gấp gáp chạy qua đây. Bây giờ chị đã qua khỏi nguy hiểm rồi.”
Hai tay Giang Nguyệt chống hai bên giường, nửa người trên dùng sức dựa vào đầu giường.
Ánh đèn trắng lạnh lẽo trong phòng rất sáng, chiếu vào cơ thể cô càng thêm gầy gò.
Đến khi Tiểu Diệp nhắn tin xong, Giang Nguyệt nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Ai cứu chị?”
“Tiêu tổng đó.” Tiểu Diệp trả lời như chuyện hiển nhiên, thậm chí còn nói giúp Tiêu Kỳ Nhiên:
“Trải qua tai nạn lần này, xem ra trong lòng Tiêu tổng vẫn có chị, chị Giang Nguyệt.”
Giang Nguyệt im lặng một lúc lâu.
Mãi đến khi y tá tới thay bình truyền dịch cho cô, cô mới mượn điện thoại Tiểu Diệp, không chút do dự khi gọi điện thoại cho Trần Tư Tề.
Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng, dường như đối phương đã chờ đợi rất lâu.
Cô nói: “Tôi là Giang Nguyệt, về yêu cầu lần trước của Trần tổng, tôi có mấy điều kiện, không biết ngài có thể đáp ứng hay không.”