Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 633




Chương 633

Ông trời làm khổ Giang Nguyệt thật sự là quá lâu, keo kiệt đến mức không muốn cho cô một chút viên mãn trong cuộc đời này.

Tiết An được phân công công việc khác nên đã rời đi trước.

Tiêu Kỳ Nhiên tựa vào vách tường bệnh viện, im lặng đứng thật lâu.

Anh cảm giác được trái tim có một khoảnh khắc thắt lại và đau đớn, hít sâu một hơi, lúc này mới thật sự hiểu được cái gì gọi là mất mà lấy lại được.

Muộn hơn một chút thôi thì có thể cô đã hoàn toàn rời khỏi thế giới này.

Chưa bao giờ Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy biết ơn vì mình đã ở gần Giang Nguyệt như vậy, có thể kịp thời ôm lấy cô.

Nếu lúc đó anh không ở đó thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu cứu hộ không kịp thời? Nếu…

Nếu như vậy thì mọi thứ về Giang Nguyệt sẽ trở về con số không. Cô không còn có cảm xúc gì với anh nữa, càng đừng nói đến hận thù, chỉ cứ đột ngột rời khỏi thế giới này như vậy.

Không có người thân tổ chức tang lễ cho cô, không có bạn bè thân thiết đọc điếu văn cho cô. Ngay cả giới giải trí mà cô cảm thấy kiêu ngạo nhất cũng chỉ viết một cáo phó ngắn để bày tỏ nỗi đau và niềm thương tiếc.

Không lâu sau, cái tên “Giang Nguyệt” sẽ bị quên lãng trong tâm trí công chúng, như thể cô chưa từng đặt chân đến thế giới này.

Nhưng… anh sẽ nhớ cô.

Nghĩ đến những điều này, trong mắt Tiêu Kỳ Nhiên hiện lên sự đau đớn.

Sao cô có thể? Sao cô dám? Ai đã cho cô lá gan để cô muốn đi thì đi?

Ánh mắt của Tiêu Kỳ Nhiên lạnh như băng, sắc mặt âm u đến dọa người.

Giang Nguyệt không biết mình ngủ bao lâu, cô chỉ cảm thấy lúc mình nhảy xuống nước rất lạnh, giống như rót vào nước lạnh vào khe xương, lạnh đến mức khiến cả người cô đau đớn.

Cô chỉ giãy dụa trong nước một chút, sau đó thả lỏng toàn bộ dây thần kinh, hai tay duỗi ra, tùy ý để trọng lực làm cô rơi xuống không ngừng.

Cô là người muốn chết, vốn dĩ đã không có hy vọng sống nên đương nhiên cũng không gì đáng để giãy dụa.

Người ta nói rằng trước khi rời khỏi thế giới này, thứ cuối cùng mất đi là thính giác.

Vốn dĩ cô ở trong nước không nghe được âm thanh gì. Nhưng trong lúc hỗn loạn được cứu, cô nghe được thanh âm của một người đàn ông cực kỳ quen thuộc, cực kỳ khàn đặc, nhẹ giọng nói với cô một câu.

Giang Nguyệt không nghe rõ cụ thể câu nói là gì, nhưng cô mơ hồ nghe được từ ‘yêu’.

Không chân thật đến nỗi Giang Nguyệt cho rằng đó là ảo giác xuất hiện khi cô sắp chết.

Tiêu Kỳ Nhiên sao có thể nói ‘yêu’ cô?

Khi bệnh nhân rối loạn lưỡng cực suy sụp đến tột độ, họ sẽ xuất hiện các triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt, Kiều Cẩn Nhuận đã nói với cô như vậy.

Khi mở mắt ra, ánh đèn trong phòng bệnh rất mạnh, nước mắt Giang Nguyệt lập tức trào ra.

Cô chưa chết!