Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 614




Chương 614

[Giang Nguyệt không phải đang quay phim sao? Tại sao vẫn còn thời gian để mang thai?]

[Cũng không nhất định là mang thai, lỡ như là bệnh phụ khoa thì sao, nữ nghệ sĩ trong giới chơi ra bệnh cũng không có gì lạ chứ?]

[Được rồi, nghệ sĩ tệ hại đã đóng đinh, bộ phim này đoán chừng sẽ không được phát hành.]

[Giang San ăn cơm nhàn rỗi sao? Làm sao mà vẫn chưa có thông báo làm rõ vậy hả?]

Phòng khách sạn.

Chị Trần vẫn luôn bận rộn giúp Giang Nguyệt chỉnh lý các thủ tục hủy hợp đồng và các nội dung công việc khác, lần đầu tiên trực tiếp xông thẳng tới khách sạn và mắng Tiểu Diệp một trận.

“Em đã không còn là người mới rồi, trước khi đến bệnh viện, cũng không biết làm tốt biện pháp bảo mật sao?”

Chị Trần tức giận đến choáng váng, giọng nói nghiêm khắc: “Em có biết bây giờ là lúc nào không? Sao còn có thể bất cẩn như vậy hả?”

Tiểu Diệp rụt đầu lại, vành mắt đỏ lên vì bị mắng, không dám lên tiếng.

Giang Nguyệt đi tới, thay Tiểu Diệp nói hai câu: “Chị Trần, chị đừng trách Tiểu Diệp, là em đã bảo em ấy đi hẹn lịch khám với bác sĩ, huống hồ em ấy đã làm tất cả những gì cô ấy có thể làm vào thời điểm đó. Là do tay săn ảnh này quá khó để thoát khỏi thôi.”

Điều này là sự thật.

Giang Nguyệt tươi cười để giải tỏa bầu không khí, bất đắc dĩ thở dài: “Tiểu Diệp đã cố ý chạy xe đi vòng quanh vài vòng, đáng ra không nên có sơ hở mới đúng.”

Nghe được câu này, sự tức giận của chị Trần giảm hơn phân nửa, trong lòng cũng nghi hoặc: “Em ở bên này khiêm tốn quay phim, truyền thông hẳn là không phát hiện được, rốt cuộc là ai đã thả tin tức này ra ngoài?”

Giang Nguyệt trong lòng biết rõ: “Hơn phân nửa là người muốn nhắm vào em.”

Giang Nguyệt ra mắt mấy năm thì cũng đã nổi tiếng mấy năm.

Càng nổi thì càng có nhiều thị phi, người không nhìn vừa mắt cũng sẽ có rất nhiều. Chẳng qua là lúc trước đều có Giang San giúp cô đ è xuống.

Lần này, có thể xuất hiện bài đăng này, rõ ràng là do công ty đã không có động tĩnh gì.

Chỉ cần là Giang San muốn trấn áp, sẽ không có tin tức tiêu cực nào mà không đ è xuống được.

Điểm này, chị Trần đương nhiên cũng nghĩ đến.

Giang Nguyệt bất đắc dĩ nhún nhún vai, ngữ khí rất nhẹ nhàng: “Sắp hủy hợp đồng rồi, công ty đương nhiên cũng không có nghĩa vụ giúp em bảo toàn thanh danh.”

Đối với những thứ không có giá trị sẽ lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, thực sự là chuyện mà Tiêu Kỳ Nhiên sẽ làm ra.

Cô phải cảm nhận được sự cô lập và bất lực trước.

“Không có việc gì, lần này coi như tương đối dễ xử lý.”

Chị Trần không hổ danh là người đại diện vàng của nghệ sĩ, giờ phút này đã bình tĩnh nghĩ ra phương pháp đối phó:

“Dù sao em cũng không có thai thật, chỉ cần công bố kết quả kiểm tra một chút là được rồi.”