Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 612




Chương 612

Bất kể là câu nào cũng không phải là điều cô muốn nghe.

Cô chưa từng bất lực như vậy, trực tiếp ngồi xổm xuống ôm lấy hai đầu gối của mình, mặc cho nước nóng từ trên cao rơi xuống, nện vào lưng cô.

Giang Nguyệt ngửa mặt lên, không biết có phải bị hơi nóng hun quá lâu hay không, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy chua xót khó chịu, hốc mắt cô cũng nóng lên.

Cô đã nhượng bộ đến mức không có giới hạn rồi, sao cuộc sống vẫn không thể buông tha cho cô?

Cô ở trong phòng một lúc lâu, Tiểu Diệp liền đi tới gõ cửa: “Chị Giang Nguyệt, chị không sao chứ?”

Giang Nguyệt cố gắng mở to hai mắt, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, trên mặt cô vẫn không có biểu cảm gì, đưa tay lên lau đi.

“Chị ra ngay lập tức.”

Đêm nay ngủ rất trằn trọc, có mấy giấc mơ xen kẽ với nhau, lúc Giang Nguyệt mở mắt thì có cảm giác giống như cả đêm không ngủ.

Cô tỉnh dậy rất sớm, đầu óc rối bời như một mớ hỗn độn, cầm lấy điện thoại di động muốn hỏi Kiều Cẩn Nhuận phản ứng đầu của thai kỳ sẽ như thế nào, nhưng gõ được một nửa thì cô lại buông xuống.

Với tính cách của Kiều Cẩn Nhuận, anh ấy nhất định sẽ lo lắng cho cô.

Nhưng cô không muốn mọi người lo lắng cho mình.

Từ khách sạn đến bệnh viện, chỉ mất có hai mươi phút lái xe.

Trong hành lang tràn ngập mùi nước khử trùng, còn có tiếng tích tắc không biết là của dụng cụ gì, xen lẫn một ít bệnh nhân thấp giọng hỏi thăm.

Những âm thanh tụ tập cùng một chỗ này, khiến cổ họng Giang Nguyệt căng thẳng, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi bị cô lau đi hết lần này đến lần khác.

Cô thực sự không thích bệnh viện.

Nơi này tụ tập quá nhiều sinh ly tử biệt, luôn làm cho cô vô cớ cảm thấy bài xích.

Giang Nguyệt cũng rất thận trọng trong quá trình kiểm tra, bác sĩ bảo cô hãy thả lỏng nhưng cô chỉ biết mỉm cười bất lực.

Khoảng thời gian chờ đợi kết quả kiểm tra là cực kỳ dày vò.

Cô đứng lên ngồi xuống ghế chờ mấy lần, rõ ràng là không tập trung.

Chờ đợi như vậy trong gần hai tiếng, cuối cùng bác sĩ cũng gọi Giang Nguyệt vào.

Bác sĩ mặc một chiếc áo choàng trắng, nhìn cô ngồi xuống và hỏi như thường lệ: “Kinh nguyệt không đều đúng không?”

“… À vâng, tôi đã không đến kì kinh nguyệt trong gần hai tháng rồi.”

“Gần đây cô có uống thuốc gì không?”

Giang Nguyệt cúi đầu, từ trong điện thoại di động tìm ra danh sách thuốc mà Kiều Cẩn Nhuận gửi cho cô lúc trước, đưa qua.

Bác sĩ cầm lấy xem kĩ một hồi, càng xem lông mày càng nhíu chặt.

Giang Nguyệt rất bình tĩnh, hai chân khép lại cùng một chỗ, tư thế ngồi thẳng tắp, ngữ khí hết sức thản nhiên hỏi: “Là mang thai sao?”

Cô vừa dứt lời, bác sĩ liển liếc nhìn cô một cách kỳ quặc.

“Dùng thuốc điều trị tâm lý, làm sao có thể mang thai, cô không muốn sống nữa sao?”

Giang Nguyệt ngẩn người.