Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 609




Chương 609

Tiểu Diệp nhận ra tâm trạng của Giang Nguyệt không được tốt, thầm nghĩ có thể tối nay cô xã giao quá mệt:

“Để em đi pha nước nóng cho chị. Chị mau đi tắm đi, chuyện sau này thì sau này nói tiếp.”

Giang Nguyệt nhếch môi, cười gật đầu tán thành một câu nói này của Tiểu Diệp.

Lo chuyện hiện tại trước đã.

Chuyện của sau này thì sau này nói vậy.

Trong xe tối tăm không có chút ánh sáng, người đàn ông khoanh hai tay trước ngực, lưng tựa vào ghế, đôi mắt nhắm lại, thoạt nhìn có chút tản mạn, giống như đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Gần đây anh rất mệt , mệt đến nỗi hầu như là không thể nghỉ ngơi được.

Tiêu gia dạo gần đây vô cùng hỗn loạn, cho dù anh có trở về kịp thời thì ngọn lửa này cũng đã thiêu rụi nửa bầu trời, muốn dập tắt ngọn lửa thì cũng phải mất thời gian dài.

Những gì Tiêu Viễn Phong đã chỉ trích cũng không sai. Vì ván cờ này, Tiêu Kỳ Nhiên đã liều lĩnh mạo hiểm mà chọn mũi dao hướng vào bên trong, điều đó cũng có nghĩa là đây là một trận chiến khốc liệt.

Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên hiểu rõ hơn ai hết, nếu như dọn từ bên ngoài vào thì chắc chắn sẽ không sạch được.

Vì vậy, nhất định phải dọn từ bên trong, vậy thì một số thứ đã bám rễ sâu mới có thể thực sự được nhổ tận gốc.

Có như vậy anh mới có thể có được thực quyền từ Tiêu Viễn Phong.

Trong một số chuyện, anh sẽ cũng có thể tự mình làm chủ.

Bắc Thành mưa không chỉ một ngày, bên ngoài xe mưa rào rào, ngay cả bên ngoài tòa nhà cũng đã được rửa sạch sẽ.

Bắc Thành khô ráo, hiếm có lúc nào cũng sương mù mờ mịt như vậy, giống như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh.

Nếu như Giang Nguyệt ở đây thì chắc chắn cô ấy sẽ rất thích.

“Tiêu tổng, có một việc tôi phải báo cáo cho ngài.”

Tiết An vừa điều khiển vô lăng vừa hướng về phía người đàn ông đang ngồi nhắm mắt ở phía sau nói:

“Hợp đồng của chị Giang Nguyệt và Giang San hai tháng sau sẽ hết hạn, Trần Duyệt đã nộp thủ tục chấm dứt hợp đồng. Hiện tại thủ tục này đang được tiến hành.”

Người đàn ông dường như bị những lời này đánh thức, chậm rãi nhấc mí mắt lên, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Đôi mắt sâu của anh phủ đầy tơ máu, hoàn toàn không để ý đến việc phải nghỉ ngơi thật tốt.

Anh không đáp lại, chỉ châm một điếu thuốc, hạ kính xe xuống một chút.

Mưa cũng không lớn lắm, nhưng vẫn có những giọt mưa xuyên qua khẽ hở lọt vào bên trong:

“Nói tiếp đi.”

Tiết An nghe không ra ý của anh, chỉ đành tiếp tục nói: “Hợp đồng đã hết hạn, điều khoản cũng đều hợp lý, pháp lý bên kia không có lý do gì để bác bỏ.”

“Ừ.” Tiêu Kỳ Nhiên rít một hơi thuốc, rồi từ từ nhả ra khói.