Chương 605
Lục Triển Tì rũ mắt, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc: “Cô mới hơn hai mươi tuổi, sao lại chán nản với sự nghiệp của mình như vậy?”
“Cô là một nữ diễn viên rất có thực lực, bước chân của cô chắc chắn không chỉ dừng lại ở đây.” Lục Triển Ti nhìn người rất chuẩn xác: “Cứ to gan mà tiến lên phía trước đi, sau này cô sẽ nhận được không ít hơn bây giờ đâu.”
Giang Nguyệt lắng nghe, trầm mặc trong chốc lát.
Sau này cô sẽ nhận được không ít hơn bây giờ?
Điều đó cũng có nghĩa là sau này cô sẽ phải trả giá không ít hơn bây giờ…
Giang Nguyệt chống cằm, cúi đầu nhìn xuống phía dưới nhà hàng: “Nhận được và trả giá tỷ lệ thuận với nhau, trước mặt tôi còn cả một đoạn đường rất dài phải đi…”
Cô nói giữa chừng, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng hình rất quen mắt ở tầng một.
Đó là Tần Di Di!
Cô ta mặc một chiếc váy xòe màu hồng, tóc được búi lên cao, trông giống như một con búp bê.
Tần Di Di đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, trong mắt Giang Nguyệt hiện lên vài tia kinh ngạc.
Cô ta với khuôn mặt rạng rỡ, đầu dựa vào một người đàn ông trung niên trông khoảng bốn, năm mươi tuổi, gần như bằng tuổi cha cô ta.
Nụ cười ngọt ngào trên mặt Tần Di Di không thua gì bộ dạng lúc trước khi ôm cánh tay Tiêu Kỳ Nhiên.
Người đàn ông trung niên dường như rất thoả mãn, bàn tay thô ráp của hắn đặt ở bên hông Tần Di Di, chốc chốc lại xoa nắn chút da thịt mềm mại.
Giang Nguyệt có chút sững sờ, nhìn đi nhìn lại mấy lần mới có thể chắc chắn người kia là Tần Di Di.
Tiêu Kỳ Nhiên bị cắm sừng rồi?
“Giang Nguyệt, vừa rồi cô còn chưa nói hết lời nhỉ?”
Lục Triển Ti mở miệng, anh không phát hiện ra điều gì bất thường, chẳng qua là muốn thu hút sự chú ý của Giang Nguyệt:
“Cô nói cô còn cả một chặng đường dài phía trước mà, vậy chẳng lẽ định bỏ cuộc sao?”
Ánh mắt Giang Nguyệt đang nhìn hai người dưới lầu kia dần dần thu lại, cô nhẹ nhàng trả lời, có chút thờ ơ:
“Đến đâu hay đến đó đi, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng vậy.”
Câu trả lời như vậy thật sự mơ hồ, Lục Triển Ti cũng không quan tâm, cũng chỉ coi như là cô gái nhỏ nhất thời mệt mỏi thuận miệng lấy lý do để than trách.
Sự nghiệp và năng lực của Giang Nguyệt đều như ánh mặt trời ban trưa, cô lại còn rất trẻ, nếu bỏ cuộc lúc này thực sự là quá đáng tiếc.
“Trở về thôi.” Giang Nguyệt mím môi cười với Lục Triển Ti, ánh mắt vẫn vô thức nhìn dưới lầu.
Hai người đi dọc hành lang, lại trở về căn phòng vừa rồi.
…
Tần Di Di kéo Đàm Di Tông, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thân hình mập mạp. Bọn họ hoàn toàn không biết mình vừa bị Giang Nguyệt nhìn thấy, vẫn tươi cười rạng rỡ:
“Chú Đàm, tối nay chúng ta sẽ đi đâu?”
Đàm Di Tông là người có chức vụ xếp thứ ba của tập đoàn Tiêu thị, ông ta có quyền có thế, và cũng đã sớm có gia đình.