Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 587




Chương 587

Lúc cô và Tiêu Kỳ Nhiên nói chuyện với nhau, luôn có một loại cảm giác xa cách và khách khí, giống như mỗi câu mỗi chữ trước khi được nói ra đều phải cân nhắc trong lòng cẩn thận.

Sau đó, khi được nói ra đến miệng lại cực kỳ khách sáo, giống như hai người chỉ vừa mới quen biết nhau.

Nghe Giang Nguyệt nói những lời xa cách như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên cười một tiếng:

“Tôi đối với cô rất khoan dung, nhưng cũng không có nghĩa là nó không có giới hạn.”

Ngữ điệu của anh không nhanh không chậm, giống như đang cảnh cáo: “Giang Nguyệt, một lần, hai lần còn có thể, nhưng nếu tuỳ ý quá lâu, tôi sẽ chán.”

Nói xong, anh ném xấp kịch bản trong tay lên ghế sô pha.

“Tôi có chút chuyện cần xử lý, cô ngồi đợi tôi một lát đi.”

Ý trong lời này giống như đang sắp xếp, nhưng lại giống như đang nhắc nhở.

Nhắc nhở cô chờ đợi những gì chuẩn bị xảy ra sau đó.

Nói xong, không chờ Giang Nguyệt trả lời, Tiêu Kỳ Nhiên cởi áo ngoài treo lên móc áo, lộ ra bên trong là chiếc áo sơ mi mỏng.

Anh một mình đi vào phòng, để lại Giang Nguyệt ngồi ở phòng khách, thật sự mặc kệ cô muốn làm gì thì làm.

Điều này không giống như những gì Giang Nguyệt đã nghĩ.

Cô nhặt kịch bản được ném trên sô pha, ngước mắt lên nhìn cánh cửa phòng vừa đóng lại kia, trầm tư một lát, vẫn không hiểu rốt cuộc là Tiêu Kỳ Nhiên muốn làm cái gì.

Nếu là trước kia, cô sẽ nghĩ rằng là do hắn để ý đến cô, không đành lòng để cô chờ ở bên ngoài, mới để cô vào trong phòng nghỉ ngơi.

Nhưng mà bây giờ, cô chỉ cảm thấy anh thật nhàm chán.

Mặc kệ Tần Di Di đang chuẩn bị sinh con cho anh, đến ngay cả tiệc đính hôn cũng không có ý định tổ chức bù, lại hết lần này đến lần khác chạy đến làm phiền cô, dây dưa không rõ với cô, là vì sao?

Ban đầu Giang Nguyệt còn đang rối rắm nghĩ như vậy, nhưng đột nhiên đại não cô ầm một cái.

Phụ nữ khi mang thai thì không thể làm chuyện đó!

Còn cô không có thai, vì vậy có thể?

Sau khi suy nghĩ thông suốt tất cả những điều này, lại nghĩ về sự kiên nhẫn của Tiêu Kỳ Nhiên đối với cô gần đây, Giang Nguyệt nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

Chẳng trách sao anh cứ quấy rầy cô.

Suýt chút nữa, suýt chút nữa cô lại mềm lòng, cho rằng Tiêu Kỳ Nhiên đối với cô có chút tình cảm mới có thể nguyện ý cúi đầu khiến cô mỉm cười.

Loại kinh nghiệm này cũng không phải là lần đầu tiên.

Bởi vì chưa từng tiếp xúc với tình yêu thật sự, thế cho nên Giang Nguyệt từng lầm tưởng chút ân cần kia của Tiêu Kỳ Nhiên là tình yêu mà chân thành đáp lại, vì vậy mỗi bước đi cô đều dụng tâm vô cùng thận trọng như đang đi trên băng mỏng.

Đã như thế, còn không phải lần nào cũng có thể làm vừa lòng hắn, tất cả đều phải xem tâm trạng của hắn mà làm, luôn rất khó để nắm bắt được cảm xúc của hắn.

Cô luôn cho rằng là vì Tiêu Kỳ Nhiên luôn đứng ở vị trí cao hơn người, nên không thể không đối xử với người khác như vậy, nhưng nhất định sâu trong lòng của hắn vẫn có một chút gì đó đặc biệt dành cho cô.