Chương 568
Không đợi hắn trả lời, Giang Nguyệt đã cung kính cúi đầu chào hắn rồi nói: “Chúc ngủ ngon.”
Một hành động không thể xa cách hơn.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô từng bước xuyên qua hành lang ngắn ngủi, dừng lại trước thang máy ở tầng lầu, lưng thẳng tắp, chờ bóng dáng cô biến mất sau cửa thang máy, cũng không quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Ánh mắt của hắn trở nên tối tăm thâm trầm.
“Thưa ngài, đây là thẻ phòng của ngài.” Nhân viên phục vụ ở quầy lễ tân đã gọi Tiêu Kỳ Nhiên nhiều lần, đợi mãi đến lần cuối cùng, đối phương mới phục hồi tinh thần lại.
“Cảm ơn.” Thanh âm của Tiêu Kỳ Nhiên không mặn không nhạt, đáp lại ngắn gọn một câu, ngón tay đặt trên quầy lễ tân, ngón tay thon dài kẹp lấy thẻ phòng.
Chỉ là một động tác cầm thẻ phòng như vậy, hắn cũng có thể làm tao nhã và thong dong đến như thế.
Cô gái lễ tân ở trong lòng nhịn không được âm thầm cảm thán, người đàn ông như vậy nên ở trong khách sạn cao cấp, sao có thể xuất hiện ở loại khách sạn bình thường như của bọn họ?
Đó là một sự hạ mình.
Giang Nguyệt trở về căn phòng do đoàn làm phim sắp xếp, Tiểu Diệp ở lại chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cô, trong khi chị Trần và Tĩnh Nghi thì theo tài xế đến một nơi ở khác.
Tiểu Diệp đã nói chuyện không ngừng từ lúc Giang Nguyệt vừa bước vào, điều này ngay lập tức làm dịu đi sự không vui vừa rồi của Giang Nguyệt.
Địa điểm chụp được đặt ở bên bờ sông và có thể nhìn thấy cảnh sông tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ.
Kịch bản lần này, Giang Nguyệt cũng đã sớm quen thuộc, là một thiết lập về bối cảnh tương tự như “Tỳ Bà Hành”, nữ chính phải canh giữ bên bờ sông, ngày đêm nhớ nhung người chồng đã lâu không về.
Vị trí quay theo hướng dẫn được lựa chọn rất tốt, bầu không khí ở đây rất đầy đủ.
“Chị Giang Nguyệt, hành lý chị Trần thu dọn cho chị đã để sẵn trong phòng rồi.”
Giang Nguyệt gật đầu cảm ơn. Chờ tắm rửa xong trở về phòng, cô giống như bình thường mở hành lý ra, từ bên trong lấy ra các sản phẩm chăm sóc da của mình.
Giang Nguyệt nhìn thấy con chim gỗ mà Kiều Cẩn Nhuận đã tặng cô, đưa tay lấy nó ra khỏi rương hành lý và đặt nó ở đầu giường.
Màu sắc của chú chim rất tươi sáng, các chi tiết chạm khắc cũng được xử lý tốt và trông rất sống động.
Càng nhìn cô càng thấy vui vẻ, vì thế liền lấy điện thoại di động ra chụp một tấm rồi thản nhiên đăng nó lên trang cá nhân.
Kèm theo dòng chữ: [Just like it.]
Giang Nguyệt có thói quen ngắt kết nối internet ngay khi vào đoàn, để có thể tập trung đắm mình vào cốt truyện mà không bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng.
Sau khi cô đăng xong bài này lên thì liền trực tiếp tắt máy.
Một phòng khác bên trong khách sạn.
Tiêu Kỳ Nhiên dùng đầu ngón tay bóp điếu thuốc, cầm điện thoại di động nhìn thấy trạng thái do Giang Nguyệt mới đăng, trầm tư trong hai giây.
Con chim này đến từ đâu?
Hắn phun ra một ngụm khói, chụp ảnh màn hình gửi cho Tiết An mà không nói rõ ý của mình.