Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 554




Chương 554

Không đợi đến khi Giang Nguyệt trả lời, Tiêu Kỳ Nhiên lại tiếp tục nói: “Hay là từ sâu tận đáy lòng cô không muốn tôi với Tần Di Di ở bên nhau?”

Anh từ từ giương mắt lên, giống như đã nhìn thấu được Giang Nguyệt, bên môi lộ ra ý cười nhàn nhạt:

“Giang Nguyệt, cho tôi đáp án.”

Giang Nguyệt ngẩng đầu, vẻ mặt chợt lóe lên tia ngạc nhiên: “Anh đang nói cái gì vậy?”

“Nếu không phải vì nguyên nhân này, vậy thì tại sao cô lại gọi điện thoại cho tôi?”

Tiêu Kỳ Nhiên thấy phản ứng của Giang Nguyệt không đúng với suy nghĩ của mình, ý cười trên môi từng chút từng chút tản đi, vẻ mặt dần dần trở nên vô cảm.

Giang Nguyệt đón ánh mắt của anh, hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt, không cần suy nghĩ đáp:

“Bố anh lén lút cho người chụp ảnh tôi và anh, ông ta uy hiếp tôi phải đến tìm anh, nếu không ông ta sẽ…”

Nghe cô giải thích, sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên càng ngày càng âm trầm: “Cho nên, cô chỉ vì không muốn mình bị liên lụy nên mới đến tìm tôi?”

Giang Nguyệt kiên định trả lời: “Đúng vậy!”

“Không còn lý do nào khác?”

“Không có!”

Quai hàm của Tiêu Kỳ Nhiên siết chặt, có thể nhìn ra hắn đã mất hết kiên nhẫn.

Đã ở bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm như vậy, cho nên cảm xúc lên xuống của anh, không ai có đủ sự tinh tế hiểu rõ sự thay đổi dù là nhỏ nhất của anh hơn Giang Nguyệt.

Cô ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt của anh.

“Muốn tôi thỏa hiệp, thuận lợi kết thúc tiệc đính hôn?” Giọng nói của anh trầm thấp:

“Vậy thì thể hiện chút thành ý đi.”

Vừa dứt lời, Tiêu Kỳ Nhiên liền nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào phòng.

Giang Nguyệt loạng choạng bị kéo vào phòng. Cánh cửa sau lưng cạch một tiếng đóng lại, cô bị anh ép sát vào cửa.

Cô không chỉ nghe được tiếng thở của Tiêu Kỳ Nhiên mà còn có thể nhìn thấy những cảm xúc dục vọng đang dâng trào trong mắt anh.

Áp suất không khí xung quanh anh rất thấp.

“Làm chút chuyện khiến tôi hài lòng, tôi sẽ cân nhắc về yêu cầu của cô.” Anh khẽ búng ngón tay, ánh mắt như có như không rơi trên chiếc cổ trơn bóng của Giang Nguyệt.

Làn da nơi đó mịn màng trắng nõn, không chút tì vết, vô cùng trong suốt trơn bóng ẩm ướt, khiến cho người ta chỉ muốn hôn lên nó.

Trong tiềm thức Giang Nguyệt muốn chạy trốn.

“Tiêu Kỳ Nhiên, anh đã là người trưởng thành rồi.” Giang Nguyệt cố gắng thuyết phục anh:

“Đừng vô cớ gây chuyện, anh vẫn nên làm chuyện mình nên làm đi, được không?”

Tiêu Kỳ Nhiên liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, mỉm cười: “Bọn họ cho cô bao nhiêu thời gian để dạy bảo tôi?”

Ngữ khí của anh rất nhẹ, tuỳ ý hỏi: “Còn bao lâu nữa? Nửa tiếng hay là hai mươi phút?”