Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 548




Chương 548

Ngay khi hai người bọn họ đang nói chuyện, Tiêu Kỳ Nhiên đi tới, thân hình cao lớn dừng ở bên cạnh Tần Di Di.

“Đang nói chuyện gì vậy?”

Thấy Tiêu Kỳ Nhiên đi tới, Tần Di Di lập tức nở nụ cười rạng rỡ, vốn muốn nắm lấy tay anh nhưng lúc vừa đứng lại Tiêu Kỳ Nhiên đã nhét tay vào túi quần luôn, vì vậy cô ta đành phải đổi thành kéo khuỷu tay anh.

“Em đang mời chị Giang Nguyệt đến dự tiệc đính hôn của chúng ta.”

Tần Di Di chớp chớp mắt: “Dù sao, chị ấy chính là nhân chứng cho tình cảm của hai chúng ta, nếu chị ấy không đến, em sẽ cảm thấy rất tiếc nuối.”

“A Nhiên, anh thấy thế nào?”

Tiêu Kỳ Nhiên cụp mắt nhìn Tần Di Di vài giây, sau đó không có cảm xúc mà “Ừ” một tiếng.

Nhìn hai người đứng ở trước mặt, anh một câu, em một câu. Ánh mắt Giang Nguyệt chỉ nhìn lướt qua mặt Tiêu Kỳ Nhiên, sau đó lại nhanh chóng thu hồi.

Trái tim yên tĩnh như nước!

Một ngày trước bữa tiệc đính hôn, chị Trần không yên lòng mà nói với Giang Nguyệt:

“Nguyệt Nguyệt, nếu em không muốn đi, chị sẽ nói với Tiêu tổng rằng em bị sốt cao, không tiện tham dự là được.”

Giang Nguyệt khẽ lắc đầu: “Không có gì không tiện cả, cũng chỉ là hình thức mà thôi.”

Nếu tiệc đính hôn ngày mai không có gì ngoài ý muốn thì sẽ có rất nhiều các phương tiện truyền thông lớn đến để quay phim đưa tin, ghi lại toàn bộ cảnh trọng đại, hoành tráng này.

Giang Nguyệt là trụ cột của Giang San, lại từng là nghệ sĩ thân cận bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên. Mối quan hệ giữa hai người đã từng vô số lần bị người ta đồn đoán.

Nếu hôm đó cô vắng mặt, không cần nghĩ cũng có thể đoán được giới truyền thông sẽ viết về cô như thế nào.

Giang Nguyệt nhất định phải tham dự, hơn nữa còn phải nghiêm túc và chân thành gửi lời chúc phúc, như vậy mới có thể chặn miệng những người đến xem náo nhiệt.

Nhìn Giang Nguyệt bình tĩnh tự nhiên như vậy, chị Trần không nói ra được đó là tâm trạng gì, chỉ có thể thở dài:

“Nguyệt Nguyệt, em là một cô gái tốt, là Tiêu tổng đã phụ lòng em.”

Giang Nguyệt hơi nhếch môi lên: “Chị Trần, là do chị xen lẫn tình cảm cá nhân vào nên mới cảm thấy là anh ấy phụ em thôi.”

“Là em không hiểu chừng mực, ảo tưởng trở thành điểm dừng chân của anh ấy.” Giang Nguyệt nhún vai cười cười: “Anh ấy và em ở trong giới này nhiều năm như vậy, biết rõ đây là chuyện không thể nào.”

Chị Trần lập tức chết lặng.

Giang Nguyệt nói là sự thật. Là vì mấy năm nay Tiêu Kỳ Nhiên vì Giang Nguyệt thủ thân như ngọc, làm cho chị Trần cũng cho rằng anh sẽ là một người đàn ông tốt và Giang Nguyệt có thể cùng anh đi đến cuối cùng.

Nhưng đàn ông tốt thật sự là quá ít.

Đó là chưa kể đến một người đàn ông vừa có tiền lại vừa có quyền.