Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 547




Chương 547

Dù sau này Tiêu Kỳ Nhiên có tốt hay xấu, hạnh phúc hay không thì cũng không hề liên quan đến cô.

Văn phòng tổng giám đốc.

Mặc dù trong nhóm chat có vô số người gửi lời ‘chúc mừng’, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên liếc mắt một cái liền chú ý tới câu ‘Chúc mừng’ của Giang Nguyệt trong biển tin nhắn đó.

Không có gì đặc biệt, tất cả mọi thứ đều giống nhau.

Khiến cho Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy chói mắt, hơn nữa khiến cho anh cảm thấy vô cùng phiền não.

Chúc mừng?

Cô ấy vậy mà lại nói chúc mừng?

Một tuần trước, phiếu khám thai của Tần Di Di đưa tới tay Tô Gia Lan, nhìn thấy tất cả mọi thứ đều bình thường và khỏe mạnh. Tô Gia Lan khẽ thở dài.

Dù sao Tần Di Di cũng mang thai đứa trẻ của nhà họ Tiêu, nếu mối hôn sự này không thành thì danh tiếng bị truyền ra ngoài sẽ không tốt.

“Chờ nhận giấy chứng nhận, sau khi làm hôn lễ, tôi sẽ nói cho A Nhiên biết chuyện cô mang thai.” Tô Gia Lan tuy vẫn không hài lòng nhưng bà vẫn căn dặn Tần Di Di:

“A Nhiên tính cách lãnh đạm, nhưng rất có nguyên tắc trong mọi việc. Nó sẽ không chấp nhận chuyện mẫu bằng tử quý.”

Bà là một người mẹ, bà hiểu rõ con trai bà hơn ai hết.

Tần Di Di đương nhiên là không thể không đồng ý. Cô ta gật đầu như giã tỏi, đôi mắt cong cong, nở nụ cười ngọt ngào:

“Được, tất cả đều nghe theo bác ạ.”

Lễ đính hôn của Tiêu Kỳ Nhiên vô cùng hoành tráng, trình độ xa hoa thật sự khiến người ta phải thán phục.

Không chỉ vậy, tiệc đính hôn vừa hay đụng phải ngày Giang Nguyệt gia nhập đoàn phim.

Tiêu Kỳ Nhiên hào phóng, toàn bộ đoàn làm phim bọn họ đều là người trong giới, vì thế hầu như tất cả mọi người đều được mời đi dự tiệc đính hôn, thời gian vào đoàn cũng phải hoãn lại mấy ngày sau.

Tần Di Di cũng rất giữ lời, tự mình viết thiệp mời viết tay, đặt thiệp mời ở trên bàn Giang Nguyệt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Chị Giang Nguyệt, chị nhất định phải đến tiệc đính hôn của em nhé.”

“Cám ơn chị đã dạy em nhiều như vậy , còn nói cho em biết rất nhiều đạo lý, giúp đỡ em rất nhiều trong sự nghiệp.”

Cô ta cười tủm tỉm, cực kỳ thân thiết: “Chị là tiền bối quan trọng nhất của em ở Giang San, đến lúc đó em nhất định phải kính rượu chị.”

Giang Nguyệt vẫn luôn im lặng lắng nghe, đến khi nghe được câu này, mới khẽ nhướng mi:

“Cô không phải đang mang thai sao, sao còn uống rượu?”

“Cô không phải đang mang thai sao, sao còn uống rượu?” Giọng của Giang Nguyệt nhàn nhạt, gương mặt không có cảm xúc gì.

“Chị Giang Nguyệt, chị thật cẩn thận.” Tần Di Di chớp chớp mắt mấy cái, ngữ khí mê người:

“Em sẽ bảo A Nhiên chuẩn bị đồ uống không có cồn cho em, chị không cần phải lo lắng đâu.”