Chương 546
Tiểu Diệp vô cùng kinh ngạc, nhìn vào thông báo chúc mừng do nhân viên nội bộ của công ty gửi đến, cô kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống đất.
Tĩnh Nghi đi tới đưa tay khép cằm của Tiểu Diệp lại, bình tĩnh nói: “Không sai, xem ra là sự thật rồi. Để tôi lên google tìm kiếm thử, ông chủ đính hôn thì đi bao nhiêu mới được đây!”
“Còn định đi tiền? Đi cái chổi lông gà thì có.” Tiểu Diệp mở miệng liền mắng, tức giận đùng đùng:
“Tôi không có tiền, chết cũng không có. Coi như tôi bị mù, tôi không nhìn thấy tin này.”
Hai người đang nói chuyện thì chị Trần và Giang Nguyệt vừa hay từ bên ngoài trở về.
Chị Trần nghe thấy nội dung hai người thảo luận, muốn nhắc hai người im lặng, nhưng đã muộn.
“Ai đính hôn vậy?”
Giang Nguyệt gần đây bận đọc kịch bản, không bận tâm đến tin tức của công ty.
“Không có gì. không có gì. Chị Giang Nguyệt, chị đừng xem điện thoại nữa…”
Không đợi Tiểu Diệp ngăn lại, Giang Nguyệt cũng đã lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở màn hình ra, ánh mắt dừng lại một lúc.
Trong nhóm chat của công ty, cô vuốt xuống màn hình cuộc trò chuyện, động tác nhanh đến mức người ta không kịp xem, cũng đã vuốt xuống dưới cùng.
Đính hôn? Là một sự kiện vui vẻ nha!
Giang Nguyệt mỉm cười, ngón tay gõ nhẹ vài cái trên màn hình, một câu ‘Chúc mừng’ nhẹ nhàng liền xuất hiện trên màn hình công khai trong nhóm chat công ty.
Giống y hệt như tất cả mọi người.
Sau khi Giang Nguyệt nhắn xong, mới ngẩng đầu hỏi: “Lễ đính hôn khi nào thì diễn ra, Tần Di Di có đưa thiệp mời cho tôi không?”
Cô rất bình tĩnh, bình tĩnh như thể cô là người đứng ngoài cuộc, tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến cô.
Nhưng cô càng bình tĩnh, trong lòng bọn họ lại càng cảm thấy bất an: “Chị Giang Nguyệt, tâm trạng không tốt thì nên nói ra, đừng để ở trong lòng.”
“Sao lại tâm trạng không tốt?” Giang Nguyệt kinh ngạc: “Người khác tổ chức lễ đính hôn, sao tôi lại có tâm trạng không tốt chứ?”
Thấy vậy, mấy người nhìn nhau, trong ánh mắt truyền đến những ý nghĩ khác nhau.
Nhìn ánh mắt lén lút thăm dò của bọn họ, Giang Nguyệt không nhịn được cười:
“Được rồi, vậy tôi nên làm như thế nào thì mọi người mới tin tôi thật sự không có buồn?”
Cô vừa nói, vừa đặt điện thoại di động xuống một chiếc bàn bên cạnh: “Cái gì nên trả lại thì trong bốn năm nay cũng đã trả hết. Bây giờ mối quan hệ giữa tôi và anh ta cũng chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới thôi.”
Vốn là có một chút đau khổ.
Nhưng khi nghĩ đến cái ngày Tần Di Di ở trước mặt cô cười khanh khách nói cô ta đang mang thai đứa con của Tiêu Kỳ Nhiên, cô liền cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.
Sau mấy ngày tiêu hóa xong, cảm giác ghê tởm ấy cũng biến mất, chỉ còn lại lạnh nhạt và thờ ơ.
Giang Nguyệt từng nghĩ rằng rất khó để cô có thể chúc anh hạnh phúc.
Nhưng vừa rồi gửi đi câu “Chúc mừng”, Giang Nguyệt lại kinh ngạc phát hiện bản thân cô lại có thể bình tĩnh như thế, thậm chí một chút dao động cũng không có.