Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 538




Chương 538

Đôi mắt của bà vẫn còn rất sáng, rất nhanh đã xuyên được chỉ vào dây, sau đó bắt đầu chăm chú tiến hành tay nghề trên mảnh vải màu đỏ thẫm kia.

Giang Nguyệt nhìn không chớp mắt, lão bà rõ ràng chuyên tâm hơn cô, ngồi trên ghế thêu thùa như vậy liền ngồi cả buổi chiều, trên tấm vải vốn bóng loáng bằng phẳng dần dần xuất hiện những đường nét hoa văn.

Đầu tiên là những chấm tinh xảo, sau đó từng chút từng chút mở rộng thêm đường nét. Tay lão bà giống như là có linh khí, hệt như cánh chim bay lượn từ trên xuống dưới, cho đến khi toàn bộ hoa văn rực rỡ đều hiện ra.

Trên vải màu đỏ thẫm, nở rộ một bông hồng đỏ sậm rực rỡ.

Hoa hồng kia nở rộ cực kỳ tràn đầy sức sống, ngay cả mỗi một cây nhụy hoa cũng là tùy ý giãn ra, căn bản không giống như thêu lên, mà là như trực tiếp sinh trưởng từ trên tấm lụa.

Sống động như thật, xinh đẹp và rực rỡ.

Chờ đến khi kim trong tay dừng lại, trời cũng đã tối sẫm xuống, Trình Nghênh Xuân giơ tay lên, dùng mu bàn tay lau mồ hôi chảy trên trán, gấp miếng vải kia lại một lần nữa, gấp thành một mảnh hình vuông nhỏ nhắn.

Sau đó bà liền nhét miếng vải này vào tay Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt theo bản năng hoảng hốt: “Không được bà ơi, thứ này quá quý giá, con không thể…”

“Cô gái, đây là quà cảm ơn.”

Những nếp nhăn trên gương mặt già nua của Trình Nghênh Xuân giãn ra theo nụ cười của bà.

Giang Nguyệt sửng sốt một hồi, nhìn đôi mắt trong veo đến không thể trong veo hơn nữa của lão bà, cô lập tức hiểu ra.

Thì ra bà ấy không phải là kẻ ngốc, cũng không phải là người điên, càng không coi cô là đứa con gái A Chỉ đã mất nhiều năm của bà.

Giang Nguyệt là người khác hoàn toàn so với A Chỉ, Trình Nghênh Xuân sớm đã nhận ra.

Bà chẳng qua chỉ là quá nhớ nhung con gái, tình nguyện giả điên, làm kẻ ngốc, coi cô gái trước mặt như con gái của mình, hết lòng chiêu đãi của một buổi chiều, giống như tìm kiếm chút niềm vui nhỏ bé cho tâm hồn bà.

Giang Nguyệt nhất thời không nói nên lời, hốc mắt cô nóng lên nhanh chóng, dùng sức mím chặt môi, nắm chặt mảnh tơ tằm trong tay, chặt đến tạo ra mấy nếp gấp trên đó:

“Bà ơi, A Chỉ cũng thích hoa hồng đỏ sao?”

“Con bé thích hoa hồng trắng.” Trình Nghênh Xuân cười cười: “Nhưng bà cảm thấy, cô gái trẻ hẳn là thích hoa hồng đỏ.”

Hốc mắt Giang Nguyệt trong nháy mắt liền trở nên mù mịt, nổi lên một tầng hơi nước.

Sau khi Giang Nguyệt và Tĩnh Nghi chào tạm biệt Trình Nghênh Xuân, hai người họ đi bộ trên con đường gạch xanh lúc đi tới, chẳng qua là bước đi lúc trở về lại có phần nghiêm túc hơn so với lúc đến.

“Chị Giang Nguyệt, chị sẽ còn đến thăm lão bà nữa phải không?”

Giang Nguyệt cười đi xoa đầu cô: “Thật sự là thiên tài thấu hiểu chị.”

Đến khi đi tới cổng làng, chị Trần và Tiểu Diệp ở trên xe chờ đến mức ngủ thiếp đi.

Thấy Tĩnh Nghi và Giang Nguyệt mở cửa xe đi lên, Tiểu Diệp nhất thời tỉnh táo, ngồi thẳng người, hưng phấn tiến lại gần:

“Hai người đi lâu như vậy, có phải mọi chuyện rất thuận lợi hay không?”