Chương 515
Một lúc lâu sau, vẻ mặt Chu Thành mệt mỏi từ trong phòng riêng đi ra, Kiều Cẩn Nhuận đang ngồi chỉnh lý hồ sơ bệnh nhân.
Chu Thành vỗ vỗ vai anh, có chút bất đắc dĩ nói: “Có chút khó giải quyết. Tình trạng của cô ấy so với lúc em gái cậu gặp tai nạn còn nghiêm trọng hơn nhiều.”
Một là tự tay tiến hành phẫu thuật cho đứa em gái đầy máu của mình, hai là chứng kiến cha mình chết thảm trước mắt.
Chu Thành cũng không biết bên nào đáng thương hơn.
Chu Thành cho Giang Nguyệt nửa tiếng đồng hồ để điều chỉnh cảm xúc, nhắm chừng cảm xúc của cô đã gần như khôi phục lại thì mới bảo Kiều Cẩn Nhuận đi vào đưa cho cô một ly nước nóng.
“Cô không sao chứ?” Kiều Cẩn Nhuận gõ cửa hai cái trước rồi mới đi vào, bất quá chỉ đứng ở cửa, không có tiến thêm một bước quấy rầy Giang Nguyệt:
“Có muốn uống chút nước nóng không?”
Giang Nguyệt nghe được động tĩnh, quay đầu lại, lấy mu bàn tay đè hốc mắt, khi hơi thở vững vàng lại mới nghiêng đầu, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh tự nhiên.
Nhưng trong đôi mắt kia, ánh sáng trong mắt rõ ràng đã lắng xuống.
Cô ấy đang rất chán nản.
Kiều Cẩn Nhuận nhìn cô như vậy thật sự khiến người ta thương hại, đặt ly lên mép bàn.
“Thế nào, sau khi tiếp nhận trị liệu có tốt hơn một chút không?”
“Hình như còn tệ hơn.” Giang Nguyệt cười nhưng lại rất bất đắc dĩ:
“Cảm giác đem những chuyện không vui của đời này đều nhớ lại một lần, loại cảm giác này thật sự khiến người ta khó chịu.”
“So sánh với tiêm thì sao?” Kiều Cẩn Nhuận nhướng mày.
Giang Nguyệt im lặng suy nghĩ vài giây, sau đó thẳng thắn trả lời, ánh mắt vô cùng nghiêm túc:
“So với tiêm càng khó chịu hơn.”
Thỉnh thoảng bị cô chơi xấu, dở tính tình như vậy khiến Kiều Cẩn Nhuận dở khóc dở cười.
…
Sau khi đi ra khỏi phòng, lời khuyên Chu Thành đưa ra cho Giang Nguyệt là cố gắng duy trì trị liệu tâm lý ba tháng một lần, mau chóng thoát khỏi bóng ma trong lòng, mới có thể khôi phục lại sức khỏe tâm lý.
Giang Nguyệt biết Chu Thành là một giáo sư tâm lý học, thời gian bình thường rất eo hẹp, có thể rút ra ba tháng trị liệu một lần đã là không dễ dàng.
Cô gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ Chu, xin hỏi chi phí điều trị tâm lý của anh là bao nhiêu? Hiện tại tôi sẽ chuyển chi phí điều trị này cho anh.”
Sau khi Chu Thành rời đi, Giang Nguyệt lại cảm ơn Kiều Cẩn Nhuận, cảm ơn anh có thể giúp cô hẹn gặp một bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp như vậy.
Kiều Cẩn Nhuận lắc đầu. “Tôi cũng là bệnh nhân của anh ấy, chỉ là vừa vặn có phương thức liên lạc mà thôi.”
Anh vừa nói như vậy, Giang Nguyệt mới nhớ tới vết rạch nông trên cổ tay Kiều Cẩn Nhuận lúc trước, ý thức được Kiều Cẩn Nhuận trước đây cũng từng có một khoảng thời gian khó khăn như vậy.
Cô không khỏi cảm thấy cảm kích.
Bởi vì Kiều Cẩn Nhuận đã từng dính mưa, cho nên mới muốn che ô cho cô.