Chương 510
Tiêu Kỳ Nhiên gọi là thâm tình cũng tốt hay vô tình cũng được, nhưng căn bản cũng chỉ có một nguyên nhân…
Những gì hắn không thể có được thì sẽ luôn muốn chiếm lấy.
Là người thừa kế của một gia tộc hào môn như Tiêu gia, Tiêu Kỳ Nhiên sẽ không thể không rõ ràng hơn người nào khác, trong tương lai hắn cần một người phụ nữ như thế nào về làm vợ.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ không nhớ nhung những người phụ nữ khác.
Đàn ông mà, nếu họ có chút tiền bạc hoặc địa vị, họ luôn muốn nhiều loại cảm giác khác nhau và tuyệt đối họ sẽ không bao giờ thật lòng từ đầu đến cuối.
Đối phó với đám người này nhiều năm như vậy, Giang Nguyệt đối với điểm này không thể hiểu rõ hơn.
Cô cũng từng mơ mộng Tiêu Kỳ Nhiên sẽ là một trường hợp ngoại lệ.
Nhưng mà… trên đời này không có trường hợp ngoại lệ nào cả!
Mái tóc dài vừa mới được sấy khô của Giang Nguyệt từ đầu vai trượt xuống, che đi một bên sườn mặt cô.
Cô cầm điện thoại di động, đầu tiên là gửi tin nhắn cho chị Trần.
[Chị Trần, chị ngủ chưa?]
Chị Trần nhanh chóng trả lời, nói mình còn chưa ngủ, Giang Nguyệt lập tức gọi điện thoại qua.
“Chị Trần, ngày mai là ngày xét xử cuối cùng, buổi tối chắc là em có thể trở về.” Giang Nguyệt cầm điện thoại di động, thanh âm nhẹ nhàng.
Chị Trần: “Cũng đừng vội vàng trở về. Lúc trước bác sĩ Kiều nói có một người bạn bác sĩ tâm lý, đã hẹn giúp để em để gặp mặt khám bệnh. Hiện tại em đang ở Bắc Thành thì liên hệ với anh ấy hỏi thử thời gian thuận tiện đi.”
Bác sĩ Kiều?
Ánh mắt Giang Nguyệt hiện lên ngoài ý muốn: “Bác sĩ Kiều làm sao biết…”
“Vào cái đêm Giang Dự gây chuyện, bác sĩ Kiều đã rất lo lắng cho em. Trước đó anh ấy đã tìm chị để lưu số của Tĩnh Nghi, còn gọi điện thoại tới để giải thích rõ ràng tình hình trước.”
Nói đến đây, chị Trần thở dài: “Bệnh tình của em cần phải nhanh chóng được điều trị, công việc trước tiên hãy tạm gác lại, đừng quá nặng nề về nó, bên Hoa thành đã có bọn chị.”
“Sức khỏe là trên hết, hiểu chưa?”
Giang Nguyệt im lặng lắng nghe, cuối cùng mới nhẹ nhàng nói vào ống nghe: “Em hiểu rồi, cảm ơn chị Trần.”
Trong lòng cô không nói được là hiện tại có cảm giác gì.
Rõ ràng được quan tâm chiếu cố, nhưng cô lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, luôn lo lắng là gây thêm phiền toái cho những người khác.
Giang Nguyệt đã quen với việc đặt mình lên vị trí cuối cùng trong mọi việc, hiện tại mình trở thành người được mọi người cẩn thận chiếu cố, cô thật sự là không biết phải làm sao.
Trái tim được bao bọc trong làn hơi ấm áp và mềm mại, cũng có một chút sợ hãi cùng câu nệ.
Chưa từng được yêu thương thật sự, vì vậy Giang Nguyệt luôn nghi ngờ tính chân thực của việc được người khác yêu thương.
Trước khi Tiêu Kỳ Nhiên ra khỏi phòng tắm, Giang Nguyệt liền trở về phòng mình, không quên khóa trái cửa.