Chương 498
Vốn dĩ cô không có hứng thú với bữa tiệc này, bây giờ thấy vậy, dường như cô lại có lý do rời đi:
“Đúng lúc tôi đi ngang qua thôi, tạm biệt.”
Nói xong Giang Nguyệt định đi.
Đúng lúc này, Đoàn Dật Bác từ trên xe limousine xuống, nhìn thấy ba người đứng ở ven đường, đặc biệt là khi nhìn thấy Giang Nguyệt, ánh mắt của anh ta liền sáng lên.
“Giang Nguyệt, nghe nói gần đây cô ở Hoa Thành, tôi rất nhớ cô đó.” Đoàn Dật Bác đi tới, nói một cách rất thân thiết: “Vất vả lắm mới gặp được nhau, hôm nay phải chơi hết mình mới được.”
Đi cùng với Đoàn Dật Bác, còn có Trần Tư Tề.
Người trong một giới, gặp nhau là điều tất yếu.
Giang Nguyệt đột nhiên bị Đoàn Dật Bác quấn lấy, trở tay không kịp: “Đoàn thiếu gia, hôm nay tôi không tiện lắm…”
“Đây không phải là bạn trai của chị Giang Nguyệt sao?” Âm thanh Tần Di Di bén nhọn, đột ngột mở miệng.
Trong một khoảnh khắc, tất cả mọi người đều tập trung vào Trần Tư Tề.
Trái tim Giang Nguyệt đột nhiên thắt lại.
Scandal của cô và Trần Tư Tề trên cơ bản đã sắp được xóa sạch. Cách đây không lâu, công ty đã cùng nhau đưa ra tuyên bố, cả hai đã chia tay trong hòa bình.
Mặc dù có không ít người hâm mộ rất thích cặp đôi màn ảnh này, nhưng cũng xem như bình thản tiếp nhận.
Người bình thường yêu đương đều chia tay rồi quay lại, người nổi tiếng chia tay cũng bình thường thôi.
Vốn dĩ Giang Nguyệt còn nghĩ rằng sau này cũng sẽ không tiếp xúc gì nữa, bây giờ lại gặp nhau ở đây, thật sự khiến người ta xấu hổ.
Tiêu Kỳ Nhiên nhếch môi châm chọc, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Họ đã chia tay rồi, tuần trước đã tuyên bố.”
“Chia tay rồi?” Tần Di Di sửng sốt.
Trần Tư Tề nhíu mày, đầu tiên dùng ánh mắt xác nhận với Giang Nguyệt, sau đó mới thoải mái mở miệng như trút được gánh nặng:
“Ừ, đã chia tay rồi.”
Trên mặt Tần Di Di lộ ra vẻ thất vọng.
Nhưng ngay sau đó, cô ta lại bắt đầu cảm thấy sung sướng, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Giang Nguyệt và Trần Tư Tề, lại ra vẻ sâu sắc nói:
“Nhưng em lại thấy chị Giang Nguyệt và Trần tổng rất xứng đôi nha.”
Cô ta vừa nói hai chữ “xứng đôi”, sắc mặt hai người ở đây đều tối sầm lại.
Một người là Giang Nguyệt, người còn lại là Tiêu Kỳ Nhiên.
“Tần tiểu thư khen ngợi lung tung rồi, không thể gọi là xứng đôi.” Giọng Trần Tư Tề rất tự nhiên, nhìn Tiêu Kỳ Nhiên: “Chuyện tình cảm vốn không thể cưỡng cầu, không bắt được thì phải buông tay ra.”
“Tiêu tổng, tôi nói đúng không?”
Rõ ràng là giọng điệu rất bình tĩnh nhưng không hiểu sao lại như có mùi thuốc súng, dường như có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên đen kịt, cảm giác nguy hiểm rõ ràng.