Chương 492
“Vừa rồi em trai tôi bị tôi tự tay tống vào ngục.”
“Ừ.”
“Mẹ tôi… từ nay về sau cũng không cần tôi nữa.” Thân thể Giang Nguyệt kịch liệt run rẩy, thanh âm phát ra từ cổ họng, hư ảo không rõ ràng:
“Tiêu Kỳ Nhiên, tôi không có cái gì cả…”
Khi Giang Nguyệt nói câu cuối cũng, có một loại cảm giác rất thê lương.
Tim Tiêu Kỳ Nhiên thắt lại, ánh mắt dừng ở trên mặt Giang Nguyệt, hắn luôn cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp kia một giây sau sẽ vỡ thành từng mảnh:
“Cô rốt cục muốn nói gì?”
Giang Nguyệt muốn nói, cô không cần phải trú mưa nữa.
Cứ để cô bước vào trong mưa, cứ thế biến mất trong màn mưa ấy. Vậy thì sẽ yên bình, viên mãn.
Đó là một kết thúc tốt đẹp rồi!
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô chăm chú, chờ đợi câu trả lời của cô.
Giang Nguyệt nước mắt giàn giụa, cuối cùng yếu ớt nói: “Tôi muốn về nhà.”
Tiêu Kỳ Nhiên không hỏi cô ấy sẽ trở về đâu, mà yêu cầu tài xế lái xe đưa Giang Nguyệt trở lại căn hộ mà cô đã thuê trước đó.
Lúc đến cửa nhà, Giang Nguyệt mới phát hiện chìa khóa vẫn để ở Hoa Thành.
Vì vậy, Tiêu Kỳ Nhiên quyết định đưa cô trở lại Thụy Uyển.
Giang Nguyệt giống như người mất hồn, ngồi trong xe không nhúc nhích, ngoại trừ thỉnh thoảng chớp mắt vài cái, còn lại đều giống như một con búp bê xinh đẹp không sự sống.
“Bây giờ tôi đưa cô trở về Thụy Uyển, cô có đồng ý không?”
“Bây giờ tôi đưa cô trở về Thụy Uyển, cô có đồng ý không?”
Giang Nguyệt ngơ ngác quay đầu lại, ánh mắt từ trong hư không chậm rãi khôi phục tiêu cự, cô chậm rãi tiêu hóa những lời vừa rồi, sau khi hiểu rõ mới khẽ gật đầu.
Đôi mắt của cô ấy trong veo như một con nai con, nhưng không có ánh sáng trong đó. Trống rỗng như hai vực thẳm tăm tối.
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô một lúc lâu với ánh mắt phức tạp, cuối cùng ra lệnh cho tài xế lái xe đến Thụy Uyển.
Hắn có thói quen kẹp một điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhưng không châm lửa.
Hắn chỉ cầm nó trên tay, xoa liên tục vào đầu thuốc cho đến khi cả điếu thuốc mềm nhũn trong tay.
Trong không gian nhỏ hẹp bên trong xe, gần như không thể cảm nhận được sự hiện diện của người còn sống ở trong đó.
Không khí trầm lặng.
…
Khi đến Thụy Uyển, Giang Nguyệt đứng ở lối vào, ngơ ngác nhìn vào bên trong.
Mọi thứ vẫn như lúc cô rời đi, khung cảnh sạch sẽ không chút bụi bặm, trong chiếc bình trên bàn cắm hai bông hồng đỏ tươi, tô điểm thêm sức sống.
Chỉ là tấm ảnh thảm đỏ của hai người ban đầu bị cô ném vào thùng rác trên tủ giày, lại bị người khác đặt lại. Cô nhìn chằm chằm vào nó một lúc.