Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 484




Chương 484

Dường như trong chốc lát, bên tai Giang Nguyệt chỉ toàn những tiếng ong ong, đối phương nói một chữ cô cũng nghe không hiểu.

“Mẹ yên tâm đi, con sẽ không để Giang Dự ra khỏi ngục đâu.” Giang Nguyệt mấp máy môi, cô cảm thấy bộ dáng hiện tại của mình nhất định là rất lạnh lùng.

Nhưng vẫn có hai hàng nước mắt nóng bỏng, từ trong đôi mắt vẫn luôn mở to của cô không chịu đựng được mà lăn dài trượt vào khóe môi.

Mặn mặn, lại là cay đắng khó chịu không tả xiết.

Cũng giống như cuộc sống của cô.

“Được, được lắm! Giang Nguyệt, cô thật sự có bản lĩnh!”

Chu Ninh Vân thấy khuyên bảo cũng vô dụng, lập tức hướng về phía điện thoại hét lớn:

“Tôi mặc kệ! Rất nhanh sẽ ra tòa xét xử, nếu như Giang Dự không thể thuận lợi ra tù, tôi sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với cô! Từ nay về sau, Giang gia sẽ không có đứa con gái như cô!”

Chấm dứt những lời cay độc này, Chu Ninh Vân cúp điện thoại, không cho Giang Nguyệt cơ hội nói tiếp.

Mãi cho đến khi đầu dây bên kia truyền đến tiếng bíp bíp báo cuộc gọi đã kết thúc, cảm xúc căng thẳng của Giang Nguyệt cuối cùng cũng được phóng thích.

Giang Nguyệt không ngừng thở hổn hển, nước mắt giàn giụa, hai mắt nhắm chặt, môi vẫn run rẩy không ngừng.

Cô có thể cảm thấy có thứ gì đó bắt đầu thoát ra khỏi cơ thể mình, cơ thể như thể bị xé rách.

Máu tươi đầm đìa, máu thịt mơ hồ.

Giang Nguyệt là nạn nhân của vụ án này, nên được yêu cầu trở về Bắc Thành đúng hạn trong ba ngày sau đó.

Cô cần phải làm chứng trước tòa theo quy định của pháp luật, chứng minh rằng hành động của Giang Dự là thật và xác định số tiền bị cậu ta tống tiền, để đưa ra bản án thích hợp cho hắn.

Giang Nguyệt đã nộp đơn xin nghỉ phép một tuần cho công ty và nhanh chóng được chấp thuận.

Chị Trần mua vé máy bay cho Giang Nguyệt, còn giúp cô thu dọn hành lý, trước khi đi còn dặn dò cô chú ý ăn uống nghỉ ngơi đúng giờ, còn lại cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo là cô không cần có gánh nặng tâm lý quá lớn.

Không ai có thể cảm thấy thoải mái khi ra tòa để đích thân kiện em trai mình cả.

Nhưng cô phải đối mặt với nó và không có cơ hội để trốn tránh.

Hoa thành là một thành phố du lịch, nhưng bây giờ không phải là mùa cao điểm cho nên sân bay có rất ít hành khách.

Giang Nguyệt kéo theo chiếc vali nhỏ nhắn. Khẩu trang, kính râm và mũ được trang bị đầy đủ, vội vã đi qua khu vực kiểm tra an ninh, bắt kịp thời gian máy bay đang chờ sẵn, thuận lợi lên chuyến bay bay đến Bắc thành.

Khi cô tìm được vị trí của mình, cô bỏ kính râm xuống, ánh mắt tùy ý nhìn người ngồi bên cạnh mình một cái.

Người đàn ông đang bình tĩnh ngồi trên ghế hạng phổ thông, trên bàn nhỏ bày một máy tính xách tay.

Cổ tay hắn lơ đãng lộ ra chiếc đồng hồ mà Giang Nguyệt tặng cho hắn, còn có một đoạn tay áo sơ mi trắng nhỏ lộ ra.

Người đàn ông cao quý tao nhã như vậy sẽ xuất hiện ở chỗ này, thật sự là quá bất ngờ.

“Tiêu tổng, thật không ngờ tới sẽ gặp anh ở khoang này.”