Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 473




Chương 473

Lần này cô muốn quay một bộ phim ngắn quảng cáo về kẹo, trong đó các nhà tài trợ yêu cầu cô phải thể hiện sự ngọt ngào, trẻ trung và tràn đầy năng lượng nhất có thể.

Vì vậy, Giang Nguyệt mặc một bộ váy màu xanh ngọc bích, đi một đôi giày da nhỏ tinh xảo.

Tóc của cô thì được chải thành hai bím tóc đuôi ngựa, lớp trang điểm lại chọn màu kẹo ngọt khiến cả người cô tràn đầy sức sống.

Tạo hình khoa trương, thêm chút nhí nhảnh, cũng không khiến cho người ta cảm thấy kỳ dị, ngược lại còn khiến cho người ta cảm thấy cô là một cô gái tinh nghịch, nhí nhảnh, cực kỳ giống một cô gái ngọt ngào ở tuổi mới lớn.

“Chúng ta có thể bắt đầu quay.”

Giang Nguyệt đứng dưới bối cảnh lấy sân chơi làm bối cảnh, hít sâu một hơi thật sâu, hướng về phía ống kính lộ ra nụ cười thật tươi.

Quá trình quay chụp diễn ra vô cùng thuận lợi, trong thời gian vài phút quảng cáo hầu như không có chỗ nào sai sót. Ngoại trừ một số cận cảnh của sản phẩm trưng bày phải chụp đi chụp lại, còn đâu tất cả mọi thứ đều chỉ cần làm một lần là xong.

Sau khi nhân viên quay phim xác nhận video cuối cùng đã được hoàn thành, họ không khỏi hoan hô, bắt đầu chuẩn bị thu dọn hậu trường, kết thúc buổi quay chụp ngày hôm nay.

Giang Nguyệt đứng ở một bên, cúi đầu cảm ơn từng nhân viên rời đi.

Trong lòng cô hiểu rõ, nếu như không phải ban ngày cô không quay xong thì buổi tối mọi người không cần phải đi theo cô vất vả ở chỗ này rồi.

Tất cả mọi người đều nói với cô không sao, đó là trách nhiệm công việc của bọn họ. Còn nói với Giang Nguyệt là không nên quá căng thẳng và đặt gánh nặng vào bản thân quá.

Sau khi tiễn người cuối cùng đi, Giang Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người cũng chuẩn bị trở về thì nhìn thấy có một người đàn ông đang đứng ở chỗ đó.

Cô không biết anh đã đứng đó bao lâu.

Người đàn ông mặc bộ âu phục giản dị, một tay nhét vào túi quần, một tay kẹp điếu thuốc đã hút gần hết. Ánh lửa le lói dường như sắp cháy gần tới ngón tay anh.

Sau khi hút một hơi cuối cùng, anh ngay lập tức dập tắt điếu thuốc, phủi sạch tàn thuốc trên người đi rồi đi về phía cô.

Không biết vì sao khi nhìn thấy Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh đứng ở đó, cơ thể cô lại khẽ run lên.

Giọng nói của Giang Nguyệt hết sức bình tĩnh: “Sao anh lại ở đây?”

Tiêu Kỳ Nhiên cười nhạt, lười biếng trả lời cô: “Cô cảm thấy tối nay ai là người đã sắp xếp nơi chụp hình này?”

Không cần nói cũng biết là ai.

Suy đoán trong lòng cả tối đến lúc này cuối cùng cũng có câu trả lời, trên mặt Giang Nguyệt không hiểu sao lại xuất hiện một nụ cười, cô mở miệng nói:

“Cảm ơn anh.”

Mặc dù, tất cả những chuyện này đều là do Tần Di Di gây ra.

Tiêu Kỳ Nhiên đút hai tay vào trong túi quần, sau đó thờ ơ nhìn về phía cô, đắc ý nhận xét một câu:

“Ăn mặc thật giống một bé gái.”