Chương 472
“Có chỗ nào có thể quay ngoại cảnh không, bây giờ bọn em thuê còn kịp không?”
Chị Trần cầm điện thoại di động, hơi nhíu mày lại: “Ngoại cảnh? Muộn như vậy, sợ là…”
Chị Trần còn chưa dứt lời, người đàn ông trên ghế đối diện ngước mắt lên, nhìn chị ta một cái.
Tiêu Kỳ Nhiên ở vị trí cao đã lâu, chỉ cần nhìn vẻ mặt một chút, người phía dưới liền có thể đoán được ý của anh.
Chị Trần đầu tiên là đưa mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên với ý xin ý kiến anh, sau đó thấy Tiêu Kỳ Nhiên hơi gật đầu thì mới chậm rãi nói vào điện thoại:
“Vậy để chị tìm xem, lát nữa chị sẽ gửi địa chỉ cho em nhé.”
“Được, vất vả cho chị rồi.”
…
Giang Nguyệt cũng không cần đợi quá lâu, mấy phút sau chị Trần liền gửi một vị trí tới.
Sau khi tài xế xe thương vụ lái xe đến nơi, Giang Nguyệt mới phát hiện ra địa chỉ mà chị Trần đưa hóa ra là một công viên giải trí khổng lồ.
Trên những mái vòm có đủ màu sắc sặc sỡ có một vài chữ được ghi là “Khu Vui Chơi Hoa Cam”.
Bây giờ đã là tám giờ tối, lẽ ra đã là thời gian đóng cửa công viên, nhưng bên trong đèn đuốc lại sáng trưng, ngoại trừ không có khách vui chơi ra, hình như vẫn còn đang mở cửa.
Ánh đèn bên trong nhấp nháy hiện ra những tia sáng có rất nhiều màu sắc, chiếu sáng cả khu vui chơi khiến nó trở nên vô cùng rực rỡ, vừa thơ mộng vừa đẹp đẽ.
Tiểu Diệp ở một bên hoan hô: “Chị Trần thật sự lợi hại. Cơi chị ấy tìm rất phù hợp với chủ đề chụp ảnh lần này của chị, không phải chị muốn chụp ảnh về chủ đề kẹo có nhiều màu sắc sao?”
“Như vậy, hiệu ứng ngoài trời này so với chụp ảnh trong studio có lẽ còn tốt hơn nhiều!”
Giang Nguyệt hơi giật mình.
Không phải cô cảm thấy không phù hợp, chỉ là cô cảm thấy… Nó quá phù hợp.
Nó phù hợp đến mức khiến cô cảm thấy có chút kỳ lạ.
Với khả năng của chị Trần không thể thuê công viên này trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Cần phải tìm người để khơi thông mối quan hệ, phải làm tốt mọi đường, còn phải tạm thời tìm người mau chóng giải phóng mặt bằng, đây cũng không phải là một công trình nhỏ.
Trong công viên có rất nhiều đèn dùng để chiếu sáng, giống như chúng được dựng lên tạm thời để cho cô hoàn thành buổi chụp hình này.
Trong lòng Giang Nguyệt có một suy đoán, nhưng cô cũng không chắc chắn.
Đi đến bãi đất trống ở trung tâm công viên, nhìn thấy một nhóm người đang dựng địa điểm chụp ảnh, còn có mấy nhiếp ảnh gia đang đợi cô.
“Giang Nguyệt, tôi chờ cô nãy giờ!”
Mấy người nhìn thấy Giang Nguyệt xuất hiện, lập tức cười vẫy tay với cô: “Đều đã sắp xếp xong, cô mau đi thay quần áo đi!”
Giang Nguyệt lại nhìn thoáng qua địa điểm quay chụp đã được chuẩn bị đầy đủ, ánh đèn, bối cảnh, cô không khỏi nắm chặt lòng bàn tay.
Những suy đoán trong lòng Giang Nguyệt càng ngày càng rõ ràng.
Nhưng thời gian không chờ đợi ai, cô ngay lập tức đi tới, nhận lấy trang phục đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng đi vào trong phòng thay đồ tạm thời để thay, lại nhanh chóng trang điểm lại và làm tóc.