Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 459




Chương 459

“Có đói không?”

Giang Nguyệt lắc đầu, giọng nói rất nghiêm túc: “Tôi chỉ muốn đi dạo thôi.”

Cô dừng lại một chút, sau đó nói thêm: “Đến chỗ nào ít người một chút.”

Giang Nguyệt còn nhớ rõ lời chị Trần căn dặn, lúc này phải kín tiếng một chút, không thể để có thêm tin tức nào nữa.

Tiêu Kỳ Nhiên chỉ suy nghĩ một giây, sau đó nói với tài xế: “Tới quốc lộ phía Tây thành phố.”

Hoàng hôn ở Hoa Thành luôn có gió thổi rất mát mẻ, nhất là vùng ngoại ô thành phố. Gió thổi còn thoang thoảng cả những hương hoa, rất tự nhiên và sảng khoái.

Khi xe chạy đến một nơi ít người qua lại, Tiêu Kỳ Nhiên bảo tài xế đợi ở đó, rồi cùng Giang Nguyệt đi dọc theo con đường vắng vẻ.

Con đường dài dường như không hề thấy điểm cuối, thỉnh thoảng có vài chiếc ô tô vụt qua, mang theo tiếng gió rít và cả tiếng còi xe.

Mặt trời xa xa đã bắt đầu xuống núi, cả bầu trời đỏ rực như muốn đốt cháy hết những đám mây lơ lửng, nếu nhìn lâu sẽ có cảm giác ngưng đọng vào trong đó.

Giang Nguyệt vừa đi vừa cúi đầu, Tiêu Kỳ Nhiên đi theo sau cách cô không xa.

Anh bỗng nhiên có xúc động muốn nắm tay cô cùng bước đi.

Tiêu Kỳ Nhiên đi bộ một chút liền thấy nóng, anh giơ tay cởi áo vest, vắt ngang khuỷu tay, nhìn theo bóng hình trước mặt.

Giang Nguyệt không biết như đang so đấu với ai, cứ như thế bước đi về phía trước.

Đi được một đoạn, cô đột nhiên dừng lại.

Xung quanh gần như không có bóng người nào, phía dưới con đường chính là đất hoang, nhìn rất hoang vu và tịch mịch.

Trống không.

Cô cúi đầu, đá những viên đá nhỏ dưới chân xuống đường như những đứa trẻ, những viên đá ấy lăn xuống dốc đến khi biến mất khỏi tầm mắt.

Cô quay đầu lại, thấy Tiêu Kỳ Nhiên vẫn đi theo phía sau mình, nói: “Tôi không nghĩ bản thân lại bị bệnh như vậy, làm sao tôi có thể mắc bệnh được cơ chứ?”

Tiêu Kỳ Nhiên chỉ im lặng nhìn cô.

“Bác sĩ nói với tôi, là do cảm xúc của tôi bị dồn nén lâu ngày, dẫn đến tâm lý có vấn đề.” Giang Nguyệt rũ mắt xuống, lẩm bẩm: “Anh ấy nói tôi nên học cách khóc, tức giận và làm phiền người khác.”

“Trẻ con khóc sẽ có kẹo ăn, nhưng tôi đã thử, nó không có tác dụng.”

Giang Nguyệt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên cao hơn mình một cái đầu, cô ngẩng mặt lên và chớp mắt: “Tôi có khóc to thế nào cũng sẽ không có ai đến ôm tôi, dỗ dành tôi, hoặc cho tôi kẹo.”

“Họ sẽ nói, ‘con là chị gái, sao có thể khóc cơ chứ?’, ‘một đứa con gái như mày thì đừng có mà khóc lóc’, ‘con gái là thứ vô dụng’, ‘nếu’ còn khóc nữa thì cút ra khỏi căn nhà này đi’.”

Vừa nói, nước mắt Giang Nguyệt lã chã rơi: “Nhưng đôi lúc họ sẽ gọi tôi là Nguyệt Nguyệt, gọi tôi là con gái ngoan, nói rằng tôi là niềm tự hào của họ.”

Giang Nguyệt rất khao khát được yêu thương.

Cho nên cô hiểu chuyện rất sớm, tự mình mài giũa bản thân, biến mình thành một kẻ mà ai cũng yêu thích, nghĩ rằng bản thân sẽ có được yêu thương.