Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 457




Chương 457

Cuối cùng, Giang Nguyệt vẫn phải lên xe của Tiêu Kỳ Nhiên, bị buộc phải đến phòng khám tâm lý tốt nhất ở Hoa Thành.

Cô vốn tưởng rằng Tiêu Kỳ Nhiên sẽ lái xe, nhưng cuối cùng anh lại mở cửa, ngồi ở hàng ghế sau, bên cạnh cô.

Tài xế thấy cả hai đã ngồi vào, liền chào hỏi, sau đó khởi động động cơ xe chạy đi.

Đã lâu lắm rồi không ngồi cùng một chỗ với anh, Giang Nguyệt cảm thấy có chút không được tự nhiên, không có lời nào muốn nói.

“Sao anh không tự mình lái xe?”

“Giấy phép lái xe bị thu hồi rồi.” Tiêu Kỳ Nhiên không thèm nhìn cô đến một cái, trả lời rất thản nhiên:

“Tôi không được lái xe trong vòng một năm, cô hài lòng chứ?”

“Liên quan gì đến tôi…”

Giang Nguyệt thấp giọng than thở, bỗng nhiên nhớ tới chuyện này là do lúc ấy Tiêu Kỳ Nhiên lái xe cứu mình mà ra, trong lòng có chút xấu hổ.

Lúc đầu cô có chút oán giận, nhưng khi nghe anh bị thu hồi giấy phép lái xe, cô thậm chí còn cảm thấy hơi áy náy.

“Thật xin lỗi, là tôi đã gây phiền phức cho anh.” Giang Nguyệt lịch sự xin lỗi: “Nếu anh cần, tôi có thể bảo chị Trần bồi thường cho anh.”

Dù sao sau khi nhận được phí đại diện, trong tay Giang Nguyệt cũng có chút tiền, cô không muốn nợ Tiêu Kỳ Nhiên.

Nghe được câu này, ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên xẹt qua tia mờ mịt, lập tức suy tư nhìn cô: “Giang Nguyệt, trong mắt cô tôi là người thế nào? Sẽ so đo đong đếm những chuyện nhỏ nhặt như vậy sao?”

Giang Nguyệt bày tỏ thái độ của mình: “Không phải vấn đề của Tiêu tổng, mà đó là ý thức và bổn phận của tôi.”

Nghe đến đây, Tiêu Kỳ Nhiên cười tự giễu: “Giang Nguyệt, có đôi lúc cô thật ngu ngốc, ngốc đến mức tôi không biết phải làm thế nào.”

Mặt Tiêu Kỳ Nhiên không chút thay đổi, giọng điệu cực kỳ trầm ổn, nói: “Đêm đó cô không xảy ra chuyện gì đã là rất cảm kích trời đất rồi. Những thứ khác, dù phải trả giá bất cứ gì, tôi cũng đều sẽ vui vẻ chấp nhận.”

Giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên vẫn rất bình thản, rõ ràng chỉ trình bày suy nghĩ của mình, nhưng nghe qua lại giống như những lời ngọt ngào yêu thương.

Ai không biết còn tưởng rằng anh thật sự quan tâm đến cô.

Giang Nguyệt bỗng cảm thấy có chút chua xót trong lồng ngực, trực tiếp xông lên trên mũi, khiến cô xuýt chút nữa rơi nước mắt.

Cô quay đầu ra ngoài cửa xe, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, sau đó mới thoải mái quay đầu lại, cười nói: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ cố gắng không gây thêm phiền phức cho Tiêu Tổng nữa.”

Tiêu Kỳ Nhiên không đáp lại, chỉ nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khiến cho người ta nhìn mãi cũng không thấu.

“Cô biết là tốt rồi.”

Sau khi đến ngoài cửa phòng khám tâm lý, Tiêu Kỳ Nhiên định đi vào cùng Giang Nguyệt thì bị bác sĩ ngăn lại, nói là cần nói chuyện riêng với người đến khám, không thể có người khác.

Tiêu Kỳ Nhiên đành phải đợi ở bên ngoài.