Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 447




Chương 447

Giang Nguyệt nức nở, một tay nắm chặt điện thoại, tay còn lại bóp chặt cổ họng mình, gương mặt xinh đẹp lúc này đã không còn một giọt máu, không có bất kỳ ham muốn sống sót nào.

Đây là một triệu chứng điển hình của bệnh trầm cảm, có thể hành động bốc đồng bất cứ lúc nào.

Rất nguy hiểm.

Kiều Cẩn Nhuận hít sâu một hơi, cố gắng nói bằng giọng nói bình tĩnh nhất có thể: “Giang Nguyệt, cô nghe này, bây giờ cô nghe những gì tôi nói và làm theo nhé.”

“Tìm cửa hàng tiện lợi gần nhất, đi vào đó ngay lập tức.” Tim Kiều Cẩn Nhuận đập rất nhanh, anh ta bình tĩnh ra lệnh cho người ở đầu dây bên kia:

“Tôi đang ở đó chờ cô.”

“Tôi không muốn! Đừng nói dối tôi!” Giang Nguyệt ôm đầu thét chói tai, cô ngồi xổm ở ven đường, khàn giọng nói:

“Không cần quan tâm đến tôi, bác sĩ Kiều, tôi không đáng…”

Cô chưa kịp nói xong, bỗng nhiên có một bàn tay to trực tiếp rút điện thoại ra khỏi lòng bàn tay cô, phẫn nộ ném xuống giữa đường, xe tải phóng nhanh qua nghiền nát nó!

Giang Nguyệt hoảng sợ quay đầu lại, người đàn ông đứng sau lưng cô, mặt không chút biểu cảm, gió trên đường cao tốc thổi bay bộ vest của anh, anh vẫn bình tĩnh thản nhiên như một vị thần cao quý.

Anh vẫn im lặng, vẫn là vẻ mặt thờ ơ như cũ, không có bất kỳ biểu hiện dư thừa nào trên khuôn mặt anh.

“Muốn chết sao?”

Anh cúi người kéo cô lên, bàn tay to nhanh chóng đan xen vào lòng bàn tay cô, gắt gao liên kết cô với mình, bình tĩnh mở miệng:

“Muốn chết cũng được, vậy thì cùng nhau đi chết đi.”

Tiêu Kỳ Nhiên không giống như đang nói đùa, ngón tay anh dùng sức, một loại cảm giác áp bách mạnh mẽ: “Nói cho tôi biết cô muốn đi đâu, tôi đi cùng cô.”

Gió rất lớn, đến mức hầu như không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.

Trong gió đêm đen kịt, đôi mắt của Tiêu Kỳ Nhiên đè nén, rống lên với cô: “Giang Nguyệt, cô tỉnh táo lại cho tôi!”

Mấy giây sau, ánh mắt trống rỗng của Giang Nguyệt mới từ từ khôi phục lại, cô cúi đầu, cảm nhận nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay, ánh mắt cứng đờ.

“…Tiêu Kỳ Nhiên?” Âm thanh của cô nhẹ đến mức có cảm giác hư ảo, không thực tế.

“Ừ.” Tiêu Kỳ Nhiên nặng nề nhìn cô vài giây, mở miệng ra lệnh: “Ôm chặt tôi.”

Giang Nguyệt bị anh ôm vào trong ngực, bàn tay anh ấn vào lưng cô, cánh tay dùng sức như thể muốn ép cô vào trong cơ thể mình.

Trước đây anh chưa bao giờ biết sợ hãi là gì, nhưng vừa rồi, lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác tim như ngừng đập.

Anh nhìn cô đứng trên mép đường cao tốc.

Làn váy lụa bị thổi bay cao, như thể chỉ cần gió lớn hơn một chút, cả người cô sẽ bị cuốn vào dòng xe cộ.

Khoảnh khắc anh ôm cô vào lúc này, anh mới cảm nhận được hết thảy đều là chân thật.

Cảm xúc chân thật này, hơi thở chân thật này, đều cho thấy cô vẫn còn ở trên đời này.

Vẫn an toàn trong vòng tay anh.