Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 436




Chương 436

Trơ mắt nhìn cô gái nhỏ chạy thoát dưới mí mắt mình vẫn khiến Tiêu Kỳ Nhiên hơi khó chịu, đầu lưỡi chạm vào răng.

Cảm xúc vừa rồi ở trong thang máy vẫn dừng lại ở đầu ngón tay anh.

Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt lên, nhìn bóng dáng người phụ nữ đi xa, mắt nhìn chăm chú vào nốt ruồi đỏ giữa xương bướm của cô, ánh mắt dần dần sâu thẳm.

Anh cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, đầu tiên anh cho rằng cổ áo buộc quá chặt, kết quả đưa tay lại phát hiện cúc áo sơ mi ở trên không cài.

Có lẽ hội trường quá nóng!

Giang Nguyệt bị Berry lôi kéo đi dạo trong hội trường vài vòng, gần như quen thuộc với những người lão làng nên biết trong giới thời trang.

Mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy Giang Nguyệt, sau đó giơ ngón tay cái lên khen ngợi Berry có ánh mắt nhạy bén, chọn được người phát ngôn phù hợp với thương hiệu nhất.

Berry cũng rất tự hào, ưỡn ngực lên nmà nói: “Tôi thề, đây là may mắn nhất của tôi.”

Đối mặt với những lời khen ngợi cùng với sự tán thưởng của mọi người, Giang Nguyệt mỉm cười gật đầu, thỉnh thoảng khiêm tốn nói vài câu, có thể nói là tự nhiên mà hào phóng.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh: “Giang Nguyệt.”

Giang Nguyệt giật mình, quay người lại liền nhìn thấy Trần Tư Tề đang đứng ở đó.

Trần Tư Tề có phong thái tao nhã, lông mày rậm, đôi mắt sâu, đang nhìn về phía cô.

Dường như không nghĩ tới sẽ gặp được anh ở đây, Giang Nguyệt sửng sốt trong giây lát, sau đó vẻ mặt khôi phục nụ cười hoàn mỹ: “Anh cũng đến sao?”

Đương nhiên Giang Nguyệt không quên chuyện hiện tại hai người vẫn là “người yêu”, ở cạnh nhau không thể quá xa cách, nếu không sẽ có sơ hở.

Giọng nói thân mật của cô làm cho sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trở nên tối sầm khi anh đi ngang qua.

Trần Tư Tề lịch sự gật đầu, cười rộ lên vô cùng dịu dàng: “Nguyệt Nguyệt của chúng ta vẫn rất xuất sắc, anh cố ý chạy tới gửi lời chúc mừng cho em.”

Vừa rồi anh ta gọi Giang Nguyệt là gì?

Tiêu Kỳ Nhiên nghe được rõ ràng, vừa rồi Trần Tư Tề gọi Giang Nguyệt là Nguyệt Nguyệt của chúng ta’.

Được. Được lắm!

Tiêu Kỳ Nhiên không nói lời nào, biểu cảm trên mặt cũng không có chút thay đổi, nhưng hơi thở xung quanh thân hắn lại trở nên lạnh lẽo không rõ lí do.

“Gần đây em có khỏe không? Công việc có mệt mỏi không? Trong khoảng thời gian này…”

“Tư Tề” Giang Nguyệt gọi hắn một tiếng, cắt đứt mong muốn tiếp tục trò chuyện của hắn:

“Hiện tại em đang bận một chút, vì vậy không thể nói chuyện với anh được.”

Vừa nói, Giang Nguyệt vừa bình tĩnh kéo cánh tay Berry.

Berry là người phụ nữ nhạy bén, liền phát hiện sự thay đổi trên nét mặt của Giang Nguyệt bên cạnh nên lập tức tìm lý do, nhanh chóng dẫn Giang Nguyệt đi.

Chờ khi đi tới một nơi ít người hơn, Berry mới nhỏ giọng hỏi: “Cô và Trần tổng không phải là…”

“Đều là bị ép buộc thôi.” Giang Nguyệt thở dài, bất đắc dĩ bĩu môi: “Cặp đôi trên màn ảnh này chắc cuối tháng là sẽ ‘chia tay’ rồi.”

Nghe xong hai câu này, Berry lập tức biết rõ, không khỏi dùng ánh mắt thương hại nhìn Giang Nguyệt: “Làm minh tinh thật vất vả, bên tư bản nào cũng không đắc tội nổi.”