Chương 419
Nhìn bóng lưng dứt khoát của Tiêu Kỳ Nhiên, đôi mắt thâm trầm của Tiêu Viễn Phong xen lẫn chút cảm xúc phức tạp, đột nhiên mở miệng:
“Anh không phải là muốn cưới Giang Nguyệt sao? Tôi đồng ý.”
Bước chân Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại.
Hồi lâu, hắn mới thong thả xoay người, nhếch môi vừa định cái gì đó thì người chăm sóc tùy thân của Tô Gia Lan đã vội vã chạy tới, vẻ mặt hoảng hốt:
“Lão gia, thiếu gia, phu nhân… bà ấy đột nhiên ngất xỉu!”
Tiêu Viễn Phong cùng Tiêu Kỳ Nhiên liếc nhau, cuộc trò chuyện lập tức dừng lại. Vẻ mặt hai người đều trở nên rất nghiêm túc, gần như cùng một lúc lao ra khỏi cửa .
…
Trong hành lang bệnh viện.
Tần Di Di đứng ở cửa cũng sắp đem hai mắt khóc sưng lên, ngay cả thở cũng không ra hơi: “A Nhiên, em thật sự không có cố ý chọc giận bác gái, anh phải tin tưởng em…”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn Tần Di Di, khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị, biểu cảm trên mặt cũng càng ngày càng nhạt đi.
Tư thái như từ trên cao nhìn xuống, khí thế đặc biệt độc đoán.
Tần Di Di cúi đầu, một lúc lâu vẫn không nghe thấy Tiêu Kỳ Nhiên mở miệng trấn an cô, trong lòng cô vô cùng bối rối.
Cô cũng không ngờ rằng mình chẳng qua chỉ là chống đối hai câu, vậy mà Tô Gia Lan lại bị tức đến nhồi máu cơ tim đột ngột.
Tô Gia Lan đã được đưa vào phòng cấp cứu. Lúc đó xung quanh cũng không có ai khác nên cô ta trở thành nghi phạm lớn nhất.
“A Nhiên, em…”
“Được rồi, không cần khóc nữa.” Tiêu Kỳ Nhiên dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Tần Di Di, trên mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn:
“Nếu không làm sai chuyện gì, liền không cần lo lắng bị hiểu lầm.”
“Chờ mẹ tôi tỉnh lại, hết thảy sẽ biết kết quả.”
Nghe được câu này, Tần Di Di trong lòng lộp bộp một tiếng, cũng không có so với vừa rồi tốt hơn bao nhiêu.
Nếu Tiêu Kỳ Nhiên biết cô lúc nãy đã nói gì với Tô Gia Lan, đoán chắc sẽ trực tiếp đuổi cô ra khỏi Giang San, thậm chí là phong sát cô.
Nghĩ đến hậu quả có thể xảy ra, Tần Di Di rùng mình một cái.
Cô thậm chí còn âm thầm cầu nguyện, Tô Gia Lan tốt nhất là không thể tỉnh nữa.
Ca phẫu thuật cấp cứu kéo dài hơn ba giờ, đợi đến tối muộn, cửa phòng mổ mới mở ra.
“Người nhà bệnh nhân đâu? Đến đây.”
Nhìn gương mặt lạnh lùng của bác sĩ, trái tim Tần Di Di đều vọt lên cổ họng.