Chương 408
Giang Nguyệt nhún nhún vai, tự nói: “Vậy tôi có thể ngủ ở đây một đêm phải không?”
“Có thể.” Khóe môi Tiêu Kỳ Nhiên hơi nâng lên, ý vị không rõ cười cười: “Muốn ngủ thì ngủ đi.”
Sau khi nhận được câu trả lời, Giang Nguyệt vui vẻ đi đến phòng dành cho khách.
Cô còn chưa đi được hai bước, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân đều đều, trong lòng chùng xuống, định chạy nhanh vào phòng dành cho khách, nhưng bước chân của người đàn ông phía sau còn nhanh hơn cô.
Một giây sau, eo của cô bị người đàn ông giữ chặt, anh xoay người cô lại, bàn tay to ấn xuống gáy cô.
Nụ hôn của anh không hề có đường lối gì, chỉ tùy ý va chạm, mùi thơm của cháo cùng vị đắng của thuốc lá còn chưa tan, quấy rầy đầu lưỡi cô.
Khuôn mặt Giang Nguyệt lập tức đỏ bừng, hai tay nắm chặt đấm vào ngực hắn.
Người đàn ông không nóng vội, cô càng đấm, anh càng hôn càng sâu, ngay cả cơ hội cho cô hít thở cũng không chừa.
Giang Nguyệt sắp chết ngạt, nước mắt giàn giụa, bị anh chèn ép đến gần như hít thở không thông.
Đợi đến khi người đàn ông đòi hỏi đủ, mới chậm rãi buông cô ra.
Giang Nguyệt thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, cánh môi đã có chút sưng lên.
Anh nâng cằm cô lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô, trong con ngươi tràn đầy dục vọng không thể bỏ xuống.
Giang Nguyệt hít sâu mấy lần, sau đó mới lạnh nhạt nhìn anh hỏi: “Tiêu tổng nhiệt tình hôn tôi như vậy, là định cưới tôi làm Tiêu phu nhân sao?”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên bởi vì dục vọng đánh úp mà khàn khàn, trầm thấp mà từ tính:
“Tôi có tính toán này hay không, phải xem cô có cố gắng đủ hay không đã.”
Giang Nguyệt mím môi, cảm giác nóng rát từ trong miệng truyền đến khiến cô có chút khó chịu: “Không được, cố gắng thế nào cũng vô ích.”
Cô bình tĩnh nói, đưa tay lau đi chỗ vừa rồi bị anh cưỡng hôn: “Muốn làm Tiêu phu nhân của anh, không chỉ phải làm vừa lòng anh, mà còn phải hài lòng cả Tiêu phu nhân và lão Tiêu tổng. Quá khó khăn rồi. Tôi biết tự lượng sức mình.”
Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc chốc lát, trong lời nói có chút ý tứ: “Thì ra trong lòng cô cái gì cũng biết.”
“Tôi đương nhiên là biết.”
Giang Nguyệt cúi mặt xuống, nước mắt đảo quanh hốc mắt: “Cánh cửa Tiêu gia vừa cao vừa rộng. Loại người chật vật dưới tầng đáy như tôi, có thể sờ đến mép cửa cũng là tiêu hao hết phước phần tổ tiên để lại rồi.”
“Nhưng tôi thật sự muốn kết hôn.” Giang Nguyệt hít mũi, có chút nghẹn ngào: “Từ nhỏ tôi đã hy vọng có một gia đình trọn vẹn, có một cuộc hôn nhân có tình yêu, bình thản sống qua ngày.”
Tiêu Kỳ Nhiên im lặng.
Hắn biết quá khứ của Giang Nguyệt, biết nỗi đau và vết sẹo của cô, tự nhiên cũng biết cô muốn cái gì.
Cô muốn có một mái nhà!
Một mái nhà không có chửi rủa và cãi vã, không thiên vị và thờ ơ, càng không có áp bức và nô lệ.
“Tôi không có ý định trèo cao gả cho Tiêu tổng. Vì vậy, làm ơn tha cho tôi đi.” Giang Nguyệt cúi mặt xuống thấp hơn, nửa khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối, chưa đầy một tháng, cô dường như lại gầy đi rất nhiều.
“Cô muốn kết hôn như vậy là đã tìm được đối tượng thích hợp rồi?”