Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 40




Chương 40

“Thật vậy à? Nhưng mà tôi còn thua xa chị Giang Nguyệt. Chị ấy là một tiền bối rất ưu tú, tôi cần học hỏi từ chị ấy nhiều.”

Nếu không phải Tần Di Di trong mắt lộ ra đắc ý quá rõ, cô chắc cũng sẽ tin lời nói này là thật.

Giang Nguyệt mặt không chút thay đổi đứng ở cửa, ho nhẹ hai tiếng.

Thanh âm của cô từ trước đến nay vẫn luôn dễ nhận ra, mọi người nghe ra là Giang Nguyệt, lập tức im bặt, mấy người vừa rồi còn nâng cao, giẫm đạp gì đó đều là chột dạ cuối đầu.

“Giữa trưa mà náo loạn cái gì?”

Giọng nói của Giang Nguyệt trong trẻo lạnh lùng:

“Công ty là nơi làm việc, không phải là sân chơi vui vẻ của các cô, muốn chúc mừng thì chờ tan tầm.”

Giang Nguyệt nghiêm khắc với chính mình, đối với người khác cũng như vậy.

Ở Giang San, lời nói của cô rất có uy quyền, nói vài câu cũng không ai dám làm ầm ĩ nữa, rất nhanh liền trở về công việc của mình.

Tần Di Di một mình đứng tại chỗ, đối diện với ánh mắt lạnh băng của Giang Nguyệt, có chút mất mát.

Cô giật giật vạt áo, ngoan ngoãn đi đến trước mặt Giang Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Chị Giang Nguyệt, em mới tới đây chưa lâu, còn chưa biết quy củ của Giang San. Sau này em sẽ chú ý, không làm ầm ĩ như vậy nữa.”

Ánh mắt Giang Nguyệt rơi trên khuôn mặt trong sáng ngọt ngào của cô, ngữ khí không chút dao động:

“Giang San không có quy củ gì, nhưng là nghệ sĩ thì cần phải chú ý đến lời nói và hành động của mình, nhất định phải chuẩn mực và hợp lý.”

Tần Di Di cúi đầu, cắn cắn môi: “Em hiểu rồi, chị Giang Nguyệt.”

Nhìn thấy cô gái nhỏ còn đang hưng phấn đột nhiên trầm mặc, Giang Nguyệt trong lòng có chút không thoải mái.

Vì vậy, cô vội vàng bổ sung thêm một câu: “Còn nữa, chúc mừng cô đã nhận được một bộ phim truyền hình mới sớm như vậy. Hy vọng cô sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ, cố gắng trở nên ngày càng tốt hơn trong tương lai.”

Những lời này, là thật tâm chúc phúc với vị trí của một tiền bối.

Lông mi Tần Di Di lại run rẩy, vẻ mặt sợ hãi, thanh âm lanh lảnh:

“Chị Giang Nguyệt, chị không cần miễn cưỡng nói như vậy, em biết thật ra em rất kém cỏi, còn cần học tập rất nhiều.”

Giang Nguyệt im lặng, biết Tần Di Di đã hiểu lầm ý tứ của mình.

Cô muốn giải thích rằng mình không có ý như vậy, nhưng nhìn bộ dáng ủy khuất của cô nàng, cô đoán nếu cô nói thêm một câu nữa thôi, nước mắt của Tần Di Di sẽ rơi xuống.

Giang Nguyệt lông mày hơi nhíu lại, lại thở dài một tiếng: “Được rồi, cô làm tiếp việc của mình đi.”

Giang Nguyệt còn chưa xoay người đi vào phòng nghỉ, giọng nói trầm thấp của người đàn ông phía sau đã truyền tới, ngữ khí không dễ nói chuyện:

“Giang Nguyệt, đến văn phòng gặp tôi.”

Giang Nguyệt chậm lại, sau đó lại ngước mắt lên nhìn Tiêu Kỳ Nhiên.

Cô làm theo lời anh đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, vừa đóng cửa lại liền nghe thấy bên ngoài có người khinh thường nói:

“Cô ta bây giờ đã thất sủng rồi. Hiện tại Tiêu tổng thích Di Di, cô ta còn dám lên mặt?”