Chương 4
“Tần Di Di.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên trong vắt mà lạnh lùng, vang lên phía sau lưng Giang Nguyệt. Cô nghe thấy trong giọng nói lãnh đạm của anh vậy mà lại mang theo chút dịu dàng:
“Lại đây.”
Tần Di Di hít hít mũi, ánh mắt sưng đỏ, giống như vừa chịu ủy khuất gì rất lớn, bước nhanh đến bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên.
Cô nàng cúi đầu thật thấp, dường như sợ đến mức không dám ngẩng đầu nhìn Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt xoay người theo, nhìn người đàn ông cao lớn tuấn tú kia.
Sự xuất hiện của hắn vẫn sẽ luôn luôn là tiêu điểm của mọi người, từng cái giơ tay nhấc chân của hắn đều mang theo khí thế của quý tộc, giọng nói lại càng lạnh lùng xa cách.
Tiêu Kỳ Nhiên nói: “Giang Nguyệt, đừng bắt nạt cô ấy!”
“Giang Nguyệt, đừng bắt nạt cô ấy!”
Trong khoảnh khắc, tiếng ồn ào trong sảnh tiệc đều nhỏ hơn rất nhiều.
Giang Nguyệt vẫn giữ bộ dáng lãnh đạm như trước. Khẽ nhướng mi, ánh mắt liền rơi vào trên người cô gái nhỏ đang đứng bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên.
Vẻ mặt không chút gợn sóng, không buồn không vui.
Chỉ là, vành mắt của Tần Di Di dường như đỏ hơn vừa rồi. Hai tay nắm chặt ở bên người, giống như bị oan ức, nhưng vẫn do dự không nói.
“Tiêu tổng, anh hiểu lầm rồi, là em muốn chào hỏi chị Giang Nguyệt, nhưng lại không cẩn thận làm đổ rượu lên người chị ấy…”
“Là lỗi của em!” Cô rụt rè nói, nhưng vẫn có chút dũng khí nhận lỗi.
Giọng nói của cô rất nhỏ, tay chân luống cuống, dường như đang rất bối rối.
Lông mày Tiêu Kỳ Nhiên hơi giãn ra, cảm giác lạnh lùng vừa rồi hơi nhạt đi một chút, giơ tay vỗ vỗ vai Tần Di Di. Giọng nói vẫn như vừa rồi, bình thản nhưng lại mang thêm một chút ôn nhu:
“Đừng khẩn trương, thả lỏng một chút. Cô ấy sẽ không trách cô.”
Rõ ràng người bị hắt rượu không phải anh, anh lại thay cô nói sẽ không trách?
“Giang Nguyệt, đi theo tôi!”
Lúc nói chuyện với Giang Nguyệt, giọng điệu của hắn lại khôi phục lạnh lùng cùng uy nghiêm như thường ngày.
Mọi người xung quanh đều nhìn rõ một màn này, trong lòng không khỏi bắt đầu suy đoán.
Có lẽ, sủng ái thuộc về Giang Nguyệt, rất nhanh sẽ đổi chủ.
…
Trên góc hành lang bên ngoài sảnh tiệc, Giang Nguyệt đi theo phía sau Tiêu Kỳ Nhiên. Khi hắn không mở miệng, cô cũng sẽ không nói một lời.
Đi theo Tiêu Kỳ Nhiên nhiều năm như vậy, cô biết rõ im lặng là vàng.
Tiêu Kỳ Nhiên nghe tiếng bước chân đều đều phía sau, phiền não nheo mắt, đứng lại.
“Tần Di Di chính là người mới mà hôm qua tôi nói cô lưu ý chiếu cố. Cô ấy cũng không phải cố ý, cô đừng so đo với cô ấy.”
Giang Nguyệt rất muốn hỏi, hắn ta có cho cô cơ hội so đo sao?