Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 398




Chương 398

Thấy Tiêu Kỳ Nhiên không ngắt lời, Tần Di Di càng nói càng hăng hái, thanh âm cũng càng ngày càng thấp:

“Ví dụ như chiếc vòng cổ kia, mặc dù em rất thích, nhưng chỉ cần anh giải thích rõ nguyên nhân cho em biết, em liền…”

“Tần Di Di.” Tiêu Kỳ Nhiên gọi tên cô, hơi thở quanh thân lạnh xuống: “Đừng cố tình gây sự!”

“Em không có cố tình gây sự.” Tần Di Di làm nũng, giọng nói đặc biệt mềm nhũn:

“Em muốn hiểu rõ hơn về A Nhiên, muốn giúp A Nhiên giải quyết khó khăn.”

“Tình trạng hiện tại làm cho trong lòng em rất bất an. Em luôn mơ hồ cảm thấy, chúng ta sẽ chia tay.”

Tần Di Di rất biết nắm lấy trái tim của đàn ông, khi nói đến đây giọng nói cũng ủy khuất, mang theo trách móc:

“Vòng cổ kia anh nói đưa thì đưa, nói lấy đi liền lấy đi, anh có để em ở trong lòng không?”

Tiêu Kỳ Nhiên dùng sức mím môi, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Gần như đã đạt đến giới hạn sự kiên nhẫn.

“Di Di, chúng ta sẽ không chia tay.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh mở miệng: “Những gì em muốn, cái gì tôi cũng có thể cho em.”

“Ngoại trừ chiếc vòng cổ kia.” Anh nhấn mạnh thêm một lần nữa:

“Trừ vòng cổ đó ra, những thứ khác em muốn cái gì, tôi đều có thể để Tiết An lập tức đi mua cho.”

“Muốn ăn bánh ngọt hay muốn hoa hồng? Tôi hiện tại bảo Tiết An tới đây, sau khi mua xong bảo hắn đưa em về nhà.”

Giọng điệu rất có lệ.

Tiêu Kỳ Nhiên càng như vậy, Tần Di Di lại càng không muốn bỏ qua.

“Nhưng em chỉ muốn chiếc vòng cổ đó.” Cô vội vàng nói: “Đó là món quà năm mới của anh tặng em, em thấy nó chính là kỷ niệm của hai chúng ta.”

Nói đến đây, Tần Di Di bỗng nhiên cảm giác khí tức của người đàn ông trở nên lạnh lẽo hơn, ánh mắt như sương mù dày đặc không nắm bắt được.

Lời còn chưa nói xong của cô liền bị nghẹn ở trong cổ họng.

Một lúc lâu sau, cô nghe được Tiêu Kỳ Nhiên hỏi một câu: “Lúc mới tới Giang San, có từng nghe ai nói rằng em rất giống Giang Nguyệt trước kia không?”

Tần Di Di như bị sét đánh, lưng dần trở nên cứng ngắc, môi hơi run rẩy: “A Nhiên, em không hiểu anh đang nói cái gì.”

“Em và Giang Nguyệt lúc trước thật sự rất giống nhau.” Tiêu Kỳ Nhiên ấn ngón tay, ánh mắt bình tĩnh, thanh âm đặc biệt buông lỏng:

“Đơn thuần, sạch sẽ, ngoan ngoãn.”

“Nhưng hiện tại cô ấy rất không ngoan, cho nên em thay thế cô ấy.”

Trên mặt người đàn ông không có chút tình cảm, ánh mắt như kìm nén cảm xúc mà nói:

“Em như thế nào thay thế cô ấy, thì cũng sẽ có người thay thế em như vậy.”

“Em phải trưởng thành hơn, đừng lúc nào cũng chọc tôi tức giận, hiểu không?”

Trái tim Tần Di Di càng ngày càng lạnh, hai bàn tay đã nắm chặt, nhưng thế nào cũng không khắc chế được nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lồ ng ngực.

Người đàn ông này, hắn thật sự không có trái tim.