Chương 396
“Không đáng giá, không xứng với người ta nên hắn quăng lại cho em.”
Tĩnh Nghi lắc đầu kịch liệt, vẻ mặt không tin, khẳng định chắc chắn:
“Không thể nào! Vòng cổ này trị giá ít nhất 300 tỷ!”
Cô tuyệt đối không có khả năng nhận định sai về giá trị của chiếc vòng cổ này, ít nhiều cô cũng từng học chuyên ngành thẩm định đá quý.
Tiểu Diệp cũng không bình tĩnh được nữa, không cầm vững đôi đũa trong tay, kinh hãi kêu lên một tiếng:
“Ba… ba trăm tỷ? Chúng ta phát tài rồi!”
Giang Nguyệt liếc sang Tiểu Diệp một cái: “Có tiền đồ đấy Tiểu Diệp.”
Tiểu Diệp xấu hổ lấy tay xoa xoa mũi: “Em không nói sai mà, nếu bán vòng cổ này đi đổi lấy tiền, có khi chúng ta tiêu cả đời cũng không hết đâu.”
Tĩnh Nghi nghiêm túc trả lời: “Chị Tiểu Diệp, vòng cổ này không thể bán được, cho dù là chị Giang Nguyệt muốn bán, cũng không có ai dám mua.”
Niềm vui vừa dâng lên đã bị Tĩnh Nghi dội một gáo nước lạnh, Tiểu Diệp lập tức cảm thấy buồn bực: “Tại sao?”
“Nếu như em không nhìn lầm, mỗi một viên kim cương trên vòng cổ này đều thuộc quyền sở hữu của Hoàng gia Anh, chắc chắn không thể dùng làm hàng hóa lưu thông vào thị trường để mua bán bình thường được.”
“Vòng cổ này chỉ có thể thay đổi chủ sở hữu bằng cách tặng nó cho một người khác. Nếu bán lại sợi dây này để kiếm lợi nhuận, đó là trái với các quy tắc hoàng gia.”
Nghe đến đây, Tiểu Diệp dường như cũng hiểu được một phần, gật đầu: “Nói cách khác, chiếc vòng cổ này là kho báu vô giá?”
“Có thể nói như vậy.” Tĩnh Nghi rất chuyên nghiệp trả lời: “Trọng lượng của chiếc vòng cổ này ở châu Âu có thể nói là bảo vật cấp quốc gia.”
“Nếu chị gặp bất kỳ mối nguy hiểm nào ở châu Âu, nó có thể cứu mạng chị.”
Nói tới đây, Tĩnh Nghi không khỏi tò mò: “Chị Giang Nguyệt, sợi dây này là Tiêu tổng tặng chị sao? Anh ấy thật là hào phóng quá đi.”
Giang Nguyệt lạnh nhạt cười một tiếng, giọng điệu tràn ngập sự chế giễu, đùa cợt:
“Tuy nói là bảo vật vô giá nhưng cũng có thể xem là không đáng một xu mà.”
Cô đi đến chỗ Tĩnh Nghi, lấy chiếc vòng cổ trong tay Tĩnh Nghi, đặt nó trên bàn trà:
“Đừng vì giá trị của thế giới bên ngoài cung cấp cho nó mà xem nó như thứ cao quý không thể đạt được.”
“Giá trị bên ngoài càng khoa trương thì bản chất bên trong của nó, có khi lại càng không đáng một xu.”
Tĩnh Nghi và Tiểu Diệp liếc nhau, trong lòng hai người bọn họ đều yên lặng, âm thầm ủng hộ tư tưởng này của Giang Nguyệt, cùng lúc giơ ngón tay cái lên tán thưởng Giang Nguyệt.
Có thể coi tiền bạc như cỏ rác trên đất như vậy, không hổ danh là chị Giang Nguyệt.
Chờ Giang Nguyệt trở về phòng ngủ, Tiểu Diệp đi giúp Tĩnh Nghi quét dọn vệ sinh.
Chị Trần suy nghĩ một chút, sau đó liền đi đến, cẩn thận cất chiếc vòng cổ thay cho Giang Nguyệt.
Thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy vòng cổ này, chị Trần đã có chút mơ hồ nhận định được lai lịch không tầm thường của nó.
Hôm nay lại nghe Tĩnh Nghi nói như vậy, suy nghĩ trong lòng chị Trần càng thêm chắc chắn.