Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 394




Chương 394

“Được, Thịnh tổng, tôi sẽ phái người đi làm.”

Từ khi đồng ý với Đỗ Thời Minh, Giang Nguyệt cũng thường xuyên đi xem bọn họ diễn tập kịch nói.

Theo thời gian, cô cũng hiểu được một chút kiến thức trong ngành.

Nhất là khi nhìn thấy cuộc đối thoại, lôi kéo giữa các nhân vật trên sân khấu, và sự thay đổi biểu cảm trên lông mày, nét mặt của các nhân vật, cô luôn có một sự thôi thúc không thể nói rõ được.

Cô muốn tiếp tục diễn kịch!

Không có nhiều cảnh quay, cũng không có cảnh quay hỏng, càng không cần ống kính luôn theo sát. Điều quan trọng chính là có thể được thực hiện ngay tại chỗ, không phải hối hận.

Cũng không có cơ hội để hối hận.

Có lẽ so với diễn xuất phim hay quảng cáo thương mại, Giang Nguyệt càng thích diễn kịch hơn.

Giang Nguyệt thậm chí còn cố ý đi hỏi chị Trần.

“Em muốn chuyển ngành?” Chị Trần hỏi ngược lại cô một câu.

Giang Nguyệt khó hiểu nói: “Cái này cũng coi như là chuyển ngành sao?”

Gần đây chị Trần rất bận rộn với công việc vận hành của chi nhánh. Hiện tại chị ấy cũng coi như là người phụ trách chính của chi nhánh tại Hoa Thành, chịu trách nhiệm cho việc kinh doanh, ngày thường rất bận rộn.

“Đương nhiên là tính.” Chị Trần nhanh chóng ký tên vào tài liệu, rồi mới ngẩng đầu giải thích cho Giang Nguyệt:

“Diễn viên ở trên màn ảnh nhỏ và diễn viên kịch, căn bản không phải là cùng một ngành nghề.”

“Diễn viên điện ảnh cần fan, cần lưu lượng, cần độ hot và sự chú ý, càng cần đến sự hỗ trợ của tư bản, cho nên lúc nào cũng phải duy trì nhân khí.”

“Mà diễn kịch chỉ cần thực hiện tốt mỗi một cảnh, chú trọng chính là diễn xuất trực tiếp của nhân vật, chứ không phải là chính bản thân của diễn viên.”

Nghe đến đây, ánh mắt của Giang Nguyệt sáng lên từng chút một.

Không đợi cô nói gì, chị Trần lập tức dội nước lạnh vào cô: “Đừng tưởng rằng chị không biết em đang có chủ ý gì.”

“Chuyển ngành sang diễn kịch, chị không đồng ý.”

“Chuyển ngành sang diễn kịch, chị không đồng ý.”

Chị Trần lập tức cự tuyệt, trong lòng Giang Nguyệt dâng lên một trận xúc động.

Cô vừa muốn mở miệng nói gì đó, chị Trần lại nói tiếp: “Bây giờ em đang trong giai đoạn thăng tiến của sự nghiệp đóng phim, lại đột ngột chuyển sang kịch nói? Giang Nguyệt, đừng lấy sự nghiệp của mình ra làm trò đùa.”

Chuyển ngành không phải là chuyện nhỏ. Nếu làm không tốt sẽ là mất nhiều hơn được.

Lĩnh vực này không chỉ phải phát triển theo hướng mới hoàn toàn, một khi thất bại, cả việc trở lại lĩnh vực đóng phim ban đầu cũng cực kỳ khó khăn.

Là người đại diện của Giang Nguyệt, đồng thời là bạn, cũng là tiền bối của cô, chị Trần không thể để Giang Nguyệt mạo hiểm với sự nghiệp của chính mình.

“Em biết rồi, chị Trần.” Giang Nguyệt cười cười, không tiếp tục thảo luận đề tài này.

Đó cũng chỉ là một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô mà thôi.

Dù sao, diễn kịch chỉ là hứng thú trỗi dậy nhất thời của cô.