Chương 393
Huống hồ, còn có người đã nói cô hoàn toàn không thích hợp làm giáo viên.
“Không sao, cô có thể thử trước.”
Đỗ Thời Minh nói một cách rất sảng khoái: “Giày có vừa chân không, phải thử mới biết được. Cô có thích hợp làm giáo viên hay không thì phải dạy thử thì mới biết được.”
Giang Nguyệt ngước mắt lên: “Đỗ tổng nói đúng.”
Nếu điều kiện đã đàm phán thành công, thì Đỗ Thời Minh cũng rất hào phóng. Anh ta nói rằng rất nhanh sẽ để cho những đối tác cố định của Bách Kiều liên hệ với bọn Giang Nguyệt.
Hợp tác nhanh chóng được thúc đẩy, ít nhất là đã mở ra một khe hở, có không gian và cơ hội để phát triển.
Nhưng Tĩnh Nghi có vẻ không được vui lắm, chống cằm nói với vẻ mặt buồn bã:
“Cho dù hiện tại hoạt động của công ty đang đi đúng hướng, chúng ta vẫn không thể hợp tác với Vitaly.”
Với phong cách làm việc của Tiêu Kỳ Nhiên, cho dù bây giờ bọn họ mở một hướng đi mới, cũng sẽ không thể nào thay đổi được mệnh lệnh lúc đầu của hắn.
Không thể ký được với Vitaly, bọn họ liền phải cuốn gói mà trở về.
Ít nhất đến thời điểm hiện tại, bọn họ vẫn không muốn quay trở lại, còn có rất nhiều điều bọn họ vẫn chưa thể thực hiện được.
Giang Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, cô cầm tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, ngữ khí nhẹ nhàng:
“Thuận theo tự nhiên đi, luôn lo lắng cũng là một loại tự hành hạ đó, rất vô nghĩa.”
Hầu hết sự lo lắng và bốc đồng của con người, nguyên nhân đều đến từ sự thiếu năng lực.
Mặc dù Vitaly không đồng ý, nhưng Giang Nguyệt có rất nhiều sự kiên nhẫn.
Vội vàng thì sẽ không thể ăn được đậu phụ nóng.
“Thịnh tổng, mọi chuyện giống hệt với những gì mà ngài đã nói.”
Đỗ Thời Minh cầm điện thoại, báo cáo tình hình với Thịnh Sóc Thành:
“Giang tiểu thư đúng là không nguyện ý tiếp nhận sự giúp đỡ của tôi, là một người rất thanh cao, rất có khí tiết.”
Thịnh Sóc Thành đang ngồi uống trà trong quán, nghe được câu này, nhàn nhạt nhếch môi cười một tiếng.
Cô bé kia, xem ra cũng không phải là người ngu xuẩn.
Nếu muốn cùng so chiêu, phải qua mấy lớp suy tính.
Trong chén trà gốm sứ tinh xảo, hương thơm của nước trà tràn ngập bốn phía, Thịnh Sóc Thành nhấp một ngụm, lại chậm rãi nói:
“Vậy thì tất cả công việc cứ xử lý theo cách mà cô ấy muốn, đừng để cô ấy cảm thấy cậu đang cố ý giúp đỡ.”
Đỗ Thời Minh đáp lại, cẩn thận hỏi lại một câu: “Bà Trình tuần trước lại bị bệnh, ở bệnh viện ồn ào muốn về lại nhà cũ, ngài xem…”
Đầu dây bên kia yên lặng, thật lâu sau mới truyền đến tiếng thở dài, có vài phần bất lực, u sầu.
“Tìm vài người đưa bà ấy về nhà cũ, bình thường nhớ chiếu cố đến bà, đừng để bà xảy ra chuyện là được.”