Chương 392
Ngụ ý chính là, anh ta có ý định giúp Giang Nguyệt một phen.
Nghe được câu này, Giang Nguyệt chậm rãi ngồi thẳng dậy, bình tĩnh, trầm lắng mà nói:
“Thương nhân thì không nói tới cảm tình, chỉ nói tới lợi ích. Đỗ tổng, anh chỉ cần nói thẳng yêu cầu của anh là được rồi.”
Giang Nguyệt vẫn luôn rất thông thấu chuyện nhân tình thế thái.
Nhân tình – thứ này rất khó để xác định, từ trước đến nay đều luôn có người đến rồi đi. Qua lại, rất dễ dây dưa không rõ.
Nếu nhất thời đầu óc không tỉnh táo, mà chiếm tiện nghi từ hai chữ “nhân tình” này, thì về sau có thể phải lấy gấp ngàn lần, vạn lần để trả lại.
Thay vì như vậy, còn không bằng dứt khoát nói về lợi ích.
Công tư phân minh.
Không ngờ Giang Nguyệt lại tỉnh táo như vậy, Đỗ Thời Minh nhất thời cảm thấy rất thú vị, cười từ tận đáy lòng nói:
“Giang tiểu thư, cô là người duy nhất tôi từng gặp mà không muốn chiếm tiện nghi từ người khác.”
“Trên đời này làm gì có thứ tiện nghi nào đơn giản nhặt được.” Giang Nguyệt khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng:
“Nhất thời chiếm tiện nghi thì có thể trở nên thoải mái, nhưng về sau khi phải trả lại, phải lấy máu thịt ra mà đền bù.”
Đạo lý này, Giang Nguyệt rõ ràng hơn ai hết.
Nhìn thấy thái độ chân thật của cô, Đỗ Thời Minh cũng không tiếp tục đánh thái cực quyền với cô nữa, trực tiếp bày bài tẩy với cô, đi thẳng vào vấn đề:
“Cô đoán không sai, tôi đúng là muốn tìm cô giúp một việc.”
Nghe vậy, Giang Nguyệt nhìn về phía anh ta.
“Cô hẳn là biết, phương hướng phát triển chủ yếu của Bách Kiều kỳ thật là kịch nói sân khấu, doanh thu trước mắt của công ty cũng đến từ những thứ này.”
Giang Nguyệt gật đầu, trước khi đến đây cô đã tìm hiểu trước.
Tiền thân của Bách Kiều, là đoàn nghệ thuật kịch nói nổi tiếng nhất cả nước.
Sau đó dần dần được mở rộng ra, không ngừng được phát triển ở các lĩnh vực khác. Nhưng trọng tâm kinh tế của Bách Kiều vẫn là biểu diễn kịch nói, cũng coi như là không quên đi sơ tâm.
“Vào tháng 5 năm nay, Anh Quốc muốn tổ chức Liên hoan quốc tế, nhân cơ hội này, Bách kiều chúng tôi dự định sẽ đạt được giải Nút Vàng, lan rộng danh tiếng của chúng tôi đi ra toàn thế giới.”
Giang Nguyệt yên lặng lắng nghe.
“Tuy nhiên là, cho tới hiện tại, chúng tôi vẫn thiếu một người chỉ đạo.”
Đỗ Thời Minh vừa nói, vừa rót đầy chén trà cho Giang Nguyệt: “Không biết Giang tiểu thư đây có muốn tới giúp chúng tôi hay không?”
Lúc nói những lời này, ngữ khí của Đỗ Thời Minh rất thành khẩn.
Giang Nguyệt trầm mặc trong giây lát, giống như là đang cân nhắc.
“Tôi không biết là tôi có thể làm tốt hay không.” Cô nói một cách nghiêm túc:
“Trong ngành diễn xuất, tôi vẫn luôn chỉ là một học sinh, tôi không chắc liệu tôi có phải là một giáo viên có tư cách hay không.”