Chương 391
Còn chưa cố gắng hết sức mà đã bỏ cuộc thì không phải là tác phong làm việc của Giang Nguyệt.
…
Ngày hôm sau.
Giang Nguyệt đã suy nghĩ kỹ từ trước, chủ động gọi điện thoại nhưng vẫn nhận được đáp án giống như lúc trước.
“Xin lỗi Giang tiểu thư, phong cách của cô so với phong cách của thương hiệu chúng tôi thật sự rất khác nhau, không nằm trong phạm vi người phát ngôn thương hiệu của chúng tôi.”
Phía bên kia từ chối cũng rất khéo léo: “Hy vọng cô sớm có thể nhanh chóng tìm được thương hiệu hợp tác phù hợp. Tạm biệt.”
Giang Nguyệt có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể cười khổ rồi kết thúc cuộc điện thoại.
Có vẻ còn khó khăn hơn rất nhiều so với những gì mà cô đã nghĩ.
Hôm nay, Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi vui vẻ trở về, còn mang về một tin tức tốt.
“Ông chủ Đỗ Thời Minh của Bách Kiều nói anh ấy biết chị Giang Nguyệt, muốn gặp chị Giang Nguyệt một lần, sau đó có thể cân nhắc nói chuyện hợp tác với chúng ta.”
Bách Kiều hiện đang là công ty truyền thông giải trí lớn nhất Hoa Thành hiện nay.
Nhưng Giang Nguyệt lại hoàn toàn không biết Đỗ Thời Minh.
Thời gian hẹn gặp là buổi chiều, Giang Nguyệt đúng giờ đi tới chỗ hẹn.
Đỗ Thời Minh là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, bụng hơi to, nhưng trông rất đàng hoàng, đối với Giang Nguyệt cũng vô cùng kính trọng:
“Giang tiểu thư, mời ngồi.”
Giang Nguyệt khẽ gật đầu, cũng điềm tĩnh ngồi vào chỗ ngồi, nhân viên phục vụ rót trà cho hai người bọn họ, sau đó lặng lẽ lui xuống.
“Giang tiểu thư, cô có thể không biết tôi.” Đỗ Thời Minh nhấp một ngụm trà, trên mặt mỉm cười: “Nhưng tôi lại biết cô.”
“Vào đêm hôm giao thừa, cô có tham gia một vở kịch công ích, tôi may mắn có mặt để có thể xem cả một vở kịch đó của cô.”
Nghe vậy, trên mặt Giang Nguyệt lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Đỗ tổng, lúc ấy anh cũng ở Bắc Thành sao?”
Đỗ Thời Minh nói: “Tôi thực ra là người Bắc Thành, được điều chuyển tới đây để phát triển công ty ở đây.”
Giang Nguyệt khẽ gật đầu, có chút khiêm tốn lễ phép đáp lại: “Công phu mèo ba chân kia của tôi đã khiến anh phải chê cười rồi.”
“Kịch nói là gì tôi một chút cũng không biết, chỉ là may m tạm thời nhận được ưu ái mà thôi.”
Giang Nguyệt đối với chính bản thân mình nhận thức rất rõ ràng, cô cũng không có một chút ý tứ nào muốn khoe khoang.
Đỗ Thời Minh cũng không khách sáo với cô, cười cười gật đầu: “Dựa theo góc độ chuyên nghiệp mà nói thì, quả thật cô chỉ có thể xưng là nhập môn. Nhưng Giang tiểu thư đây thật sự là một diễn viên thiên tài, thật sự hiếm có.”
Vẻ mặt anh ta tủm tỉm cười: “Nghe nói gần đây Giang tiểu thư cần mở rộng thị trường ở Hoa Thành, tôi là fan của cô, tất nhiên sẽ cho cô ân tình này.”