Chương 357
Trên chiếc ghế xa hoa chạm trổ hoa văn, Giang Nguyệt ưu nhã bưng trà đen lên, khẽ nhấp một ngụm, sau đó mỉm cười: “Tôi cũng muốn trồng một chậu nhỏ ở trong phòng, xin bác chỉ dạy cho.”
Tâm tình Tô Gia Lan cũng không tệ, cười trả lời cô: “Tôi nhờ chú Thiệu mang phân bón từ New Zealand về cho tôi. Chắc là nó có hiệu quả. Hôm nào tôi sai người mang sang cho cô một ít.”
Hai người nói qua nói lại, trò chuyện rất vui vẻ, trông như quan hệ rất tốt.
Giang Nguyệt ăn mặc rất thục nữ, cả người trầm tĩnh mà lại nhu thuận, là loại trưởng bối sẽ thích.
Tần Di Di không thể tin nhìn một màn này, hai bàn tay siết chặt.
Cô biết người phụ nữ có vẻ ngoài quý phái và tao nhã đó là Tô Gia Lan, nhưng vì sao người ngồi đối diện lại là Giang Nguyệt?
Tiêu Kỳ Nhiên rõ ràng cũng không ngờ tới Giang Nguyệt lại xuất hiện ở đây, ánh mắt hơi tối lại, hiện lên một tia cảm xúc phức tạp.
“Mẹ, con dẫn Di Di đến.” Thanh âm của anh trầm thấp, nghe không ra bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào, nhưng lại có chút lạnh lùng.
Lúc này, Tô Gia Lan mới giống như vừa mới nhận ra, nói đến một nửa thì dừng lại, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía một nam một nữ đang đứng ở cửa:
“Lại đây ngồi đi, đừng đứng ở đó như vậy.”
Ánh mắt Tiêu Kỳ Nhiên thâm trầm: “Mẹ, mẹ có ý gì? “
Tô Gia Lan hơi nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên người Tần Di Di vài giây, lại chuyển đến trên mặt Tiêu Kỳ Nhiên:
“Mẹ có thể có ý gì đây? Không phải chỉ là buổi gặp gỡ nói chuyện phím với nhau thôi sao?”
Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên trầm xuống vài phần, quai hàm căng thẳng, trong mắt bọc lấy lạnh lẽo.
Đây là dấu hiệu báo trước cho sự tức giận của anh.
Tô Gia Lan làm như không thấy, giọng nói vẫn mềm mại uyển chuyển như gió xuân, đề tài trở lại trên người Tần Di Di:
“Cô gái này chính là Di Di sao?”
Tần Di Di đứng tại chỗ, cắn cắn môi, cực kỳ mất tự nhiên cúi đầu: “Đúng vậy Tiêu phu nhân, cháu tên là Tần Di Di, rất vui khi được gặp bác ạ.”
“Cô không cần phải ngại đâu.” Tô Gia Lan nhìn thấy Tần Di Di hơi lúng túng, nhịn không được ôn nhu cười nói:
“A Nhiên, cô gái này thoạt nhìn có chút hơi nhút nhát.”
Chỉ là một câu đơn giản nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt sâu xa.
Tần Di Di nhất thời cắn môi, đứng bên cạnh Tiêu Kỳ Nhiên không nói một lời nào.
“Không cần căng thẳng.” Tiêu Kỳ Nhiên hơi gật đầu, vỗ lưng trấn an cô, giọng nói ôn hòa:
“Chỉ ngồi ăn bữa cơm cùng nhau thôi, có tôi ở đây.”
Hai câu nói này tuy ngắn gọn nhưng lại khiến cho Tần Di Di cảm thấy yên tâm hơn nữa.
Cô lấy hết dũng khí, nắm chặt tay Tiêu Kỳ Nhiên, cố ý nhích lại gần anh để dựa vào người anh, lộ ra nụ cười ngọt ngào:
“Bác gái, thật ra cháu rất nhiệt tình nha.”