Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 351




Chương 351

“Nhưng em sắp đính hôn với A Nhiên rồi.”

Giang Nguyệt nhíu mày.

Thấy thân hình cô hơi dừng lại, Tần Di Di luôn cảm thấy mình đã lấy lại được kiêu ngạo, tiếp tục đắc ý:

“Phu nhân đã hẹn em gặp mặt vào tối nay, tin rằng chị Giang Nguyệt sẽ nghe được tin vui của em và A Nhiên nhanh thôi.”

Nửa câu đầu là thật, nửa câu sau là giả.

Có đính hôn hay không thì không biết, nhưng Tô Gia Lan chỉ đích danh muốn gặp cô ta là thật.

Trong mắt Tần Di Di, đây là một dấu hiệu tốt.

Giang Nguyệt chỉ dừng lại hai giây, sau đó giọng nói rất lạnh nhạt, khẽ phun ra một câu: “Vậy chúc cô may mắn, gặp mặt Tiêu phu nhân vui vẻ.”

Thậm chí một chút lên xuống trong giọng nói cũng không có.

Như thể chuyện này từ đầu đến cuối không liên quan gì đến cô.

“Đó là đương nhiên.” Tần Di Di kiêu ngạo đáp.

Giang Nguyệt mặc một chiếc váy dệt kim dài với thiết kế chữ V khoét sâu ở ngực, tổng thể là màu trắng sữa, là phong cách chủ đạo của đợt hàng xuân hè của Swee, tổng thể thiên về phong cách tối giản.

Chiếc váy này rất thử thách vóc dáng của người mẫu. Đặc biệt do thiết kế mỏng nên không được mặc đồ lót định hình bên trong, nếu không hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.

Cũng may dáng ngực của Giang Nguyệt rất tốt, khí chất của cô lại càng tôn thêm vẻ đẹp của chiếc váy.

Không tốn nhiều công sức cũng không cần làm ra vẻ, tổng thể có một loại vẻ đẹp tự nhiên.

“My lady, cô đúng là yêu tinh.”

Lần đầu tiên nhìn thấy Giang Nguyệt, Hứa Ngôn Sâm không khỏi vỗ tay, kêu cô đứng ở chính giữa sân khấu:

“Có đôi khi tôi thật sự nghi ngờ rằng thiết kế của tôi có phải được thiết kế riêng dành cho cô hay không.”

Giang Nguyệt mỉm cười đi tới, bước chân thong dong, thoải mái tiếp nhận lời khen ngợi, sau đó nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Tần Di Di đâu?”

Thương hiệu nói muốn chụp trang phục chị em, đương nhiên phải cùng chung khung hình với Tần Di Di.

Vài phút sau, Tần Di Di mới từ phòng thay quần áo bước ra, vẫn còn hơi ngại ngùng, trên mặt lộ ra vẻ ửng hồng không tự nhiên.

Cô ta mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh lam, làn váy là đuôi gợn sóng nên cô ta không thể không cúi người xách làn váy, có vẻ có chút chật vật và câu nệ.

Vòng ngực cũng có chút khiêm tốn.

“Cô Tần, buông váy xuống, ngẩng đầu ưỡn ngực là được rồi.” Nhân viên phụ trách nhắc nhở Tần Di Di một cách thiện chí:

“Không cần quan tâm đến làn váy đâu.”

Lúc này Tần Di Di mới buông tay ra, nhưng đi đường càng cẩn thận hơn lúc nãy rất nhiều. Cô ta lo lắng nếu không để ý giẫm lên làn váy thì sẽ té ngã.

Trong lòng Tần Di Di còn đang oán giận, vì sao lại có thiết kế như vậy?