Chương 350
Tần Di Di đã thay xong trang phục cần chụp, trông có vẻ ngoan ngoãn, cô ta ở trước mặt Giang Nguyệt như một học sinh khiêm tốn xin lời khuyên, vô cùng nghe lời và dịu dàng.
“Chị Giang Nguyệt, hôm nay xin chị chỉ giáo nhiều hơn, nếu có chỗ nào em làm không đúng thì nhờ chị chỉ bảo nha.” Lúc nói lời này, cô ta còn kéo tay Giang Nguyệt.
Thân mật như một cặp chị em ruột thịt.
Giang Nguyệt hờ hững rút tay ra, không thèm để ý đến dáng vẻ làm bộ làm tịch của Tần Di Di, cầm trang phục đang treo, nhấc chân đi về phía phòng thay đồ.
Ngay khi vừa định bước vào, Giang Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng: “Scandal của tôi và Trần Tư Tề là do cô để bộ phận quan hệ công chúng phơi bày đúng không?”
Chuyện này là do chị Trần nói cho cô biết.
Vẻ mặt Tần Di Di vẫn ngoan ngoãn và khéo léo như trước: “Xin lỗi chị Giang Nguyệt, em cũng đang muốn xin lỗi chị về chuyện này.”
Cô ta ấn ngón tay, giọng điệu rất khiêm tốn: “Hôm đó em đi ngang qua bộ phận quan hệ công chúng, thấy bản thảo trên bàn, biết được tin tức chị yêu đương nên em rất vui mừng, không nhịn được đăng lên.”
“Em còn tưởng rằng công ty đã sắp xếp ổn thỏa.”
Cô ta thè lưỡi, trên mặt không hề lộ ra vẻ xấu hổ, thậm chí còn gửi lời chúc phúc:
“Nhưng mà chị Giang Nguyệt và Trần tổng thật sự rất xứng đôi nha, nhất định có thể đi đến đầu bạc răng long.”
Giang Nguyệt ngước mắt liếc Tần Di Di một cái.
Cái nhìn đó rất lạnh lùng.
Nụ cười của Tần Di Di cứng ngắc, trở nên xấu hổ ngay tức khắc.
“Đừng lo chuyện của tôi, cô lo xử lý chuyện của mình cho tốt đi.” Giọng điệu của Giang Nguyệt rất lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.
Điều Tần Di Di không thích nhất chính là dáng vẻ lạnh lùng xa cách của Giang Nguyệt, trong lòng cô ta rất khó chịu nhưng ngoài miệng vẫn rất dịu dàng: “Chị Giang Nguyệt, chị đừng lo lắng cho em, quan hệ của em và A Nhiên vẫn luôn rất tốt.”
Sự đắc ý và khoe khoang của cô ta rất rõ ràng.
Giang Nguyệt nhìn Tần Di Di trong chốc lát, đột nhiên vô cớ hỏi: “Tiêu Kỳ Nhiên có từng thừa nhận hai người là người yêu của nhau sao?”
Một câu này làm cho Tần Di Di nghẹn họng.
Mặc dù Tiêu Kỳ Nhiên quan tâm, chăm sóc chu toàn cho cô, che chở cô ở khắp mọi nơi, nhưng đúng thật chưa từng nghe anh giới thiệu cô ta là “bạn gái”.
Giang Nguyệt không nói gì thì không sao, nhưng cô vừa nói ra, Tần Di Di hình như có chút bối rối.
Cô ta cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể quản lý tốt cảm xúc của mình, đôi mắt cô ta có chút trốn tránh, điều này khiến Giang Nguyệt nhìn lại.
Giang Nguyệt không khỏi cười khẽ.
Lúc trước cô không đấu với Tần Di Di là vì cảm thấy không cần thiết. Hiện tại thật sự bắt đầu đấu với cô ta thì lại cảm thấy có vẻ mình hơi trẻ con.
Không cùng một đẳng cấp thì dù cho đấu thắng cũng không hề có cảm giác thành tựu.
Giang Nguyệt nhún vai, lúc chuẩn bị đi thay quần áo, Tần Di Di ở phía sau không nhịn được, bỗng nhiên lớn tiếng nói: