Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 334




Chương 334

Tiêu Kỳ Nhiên không nói gì.

“Đương nhiên, bạn gái mới của con càng không thể.”

Lúc nói tới đây, giọng điệu Tô Gia Lan càng trở nên nghiêm túc hơn: “Một người phụ nữ quen biết chưa tới mấy tháng đã làm ra nhiều trò như vậy. Thật sự tính để cho người ngoài chê cười Tiêu gia chúng ta vậy sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên trả lời một cách thờ ơ: “Toàn bộ Bắc Thành, không ai dám cười nhạo Tiêu gia.”

“Đúng là không ai dám công khait cười nhạo.” Tô Gia Lan không còn cách nào khác đành phải nói:

“Nhưng con có thể bịt miệng họ không? Vào những lúc rảnh rỗi, ở những nơi con không nhìn thấy, họ sẽ bàn tán về Tiêu gia không có điểm dừng.”

“Vậy thì sao?”

Tiêu Kỳ Nhiên hỏi sâu xa một câu: “Bất luận là chuyện tốt hay chuyện xấu của giới nhà giàu không phải đều bị người ta nghị luận bàn tán hay sao?”

“A Nhiên, con…” Tô Gia Lan há miệng, còn muốn nói gì, nhưng thấy dáng vẻ cụp mắt không để ý của anh khiến người ta không có ý muốn tiếp tục nói chuyện.

Cuối cùng, Tô Gia Lan đành miễn cưỡng cười, hỏi câu hỏi mấu chốt: “Nếu so sánh cô gái kia với Giang Nguyệt thì sao?”

“Không thể so sánh.” Giọng điệu Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh, nói gần như không chút suy nghĩ:

“Cô ấy rất đơn thuần, tâm tư cũng trong sạch hơn Giang Nguyệt.”

Một câu nói này khiến Tô Gia Lan hiểu được vị trí của Tần Di Di trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên.

Thắng hoàn toàn.

Tiêu Kỳ Nhiên ở cạnh Tô Gia Lan cả buổi chiều, mãi cho đến gần chiều tối mới chuẩn bị lái xe rời đi.

Trước khi đi, Tô Gia Lan cuối cùng cũng buông tha.

“Nếu có thời gian, đưa cô gái kia đến gặp mẹ một lần.” Vẻ mặt Tô Gia Lan hiền lành:

“Nói không chừng cô gái này lấy lòng mẹ thì mẹ cũng có thể nói giúp cho con.”

Tiêu Kỳ Nhiên ngước mắt lên, như thể mọi chuyện đều nằm trong dự liệu: “Được, con sẽ sắp xếp thời gian, tin rằng cô ấy cũng rất muốn gặp mẹ.”

Không biết vì sao, Tô Gia Lan có cảm giác rằng Tiêu Kỳ Nhiên vẫn luôn đang chờ những lời này của bà.

Như một âm mưu đã được lên kế hoạch từ lâu.

Đợt quay chụp lần này của Giang Nguyệt sẽ kéo dài trong một tuần. Chị Trần cũng nghe nói về bản thảo scandal với Trần Tư Tề nên hoảng hốt gọi điện thoại cho Giang Nguyệt, đáp án nhận được lại là đã giải quyết xong.

Chị Trần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Việc dùng tin tức tiêu cực của em để xào nhiệt độ là do Tiêu tổng sắp xếp, bây giờ anh ta lại đột nhiên thay đổi quyết định sao?”

“Coi như vậy đi, Tiêu Kỳ Nhiên đã đồng ý với em.” Giang Nguyệt thờ ơ, cầm kịch bản trong tay:

“Làm theo ý anh ấy, anh ấy cũng không cần phải tiếp tục làm em khó xử nữa.”

Nghe vậy, chị Trần hiểu ra, không khỏi cảm khái một câu: “Nguyệt Nguyệt, chị cảm thấy em thay đổi rồi…”

Ít nhất đã thấu đáo hơn trước, không còn cảm tính nữa.

Đặc biệt là tình cảm dành cho Tiêu Kỳ Nhiên.

“Em hiểu rõ, nếu muốn ở trong ngành này lâu dài thì phải học cách phụ thuộc vào người khác.” Giang Nguyệt thản nhiên nói: “Nếu không có người che chở trên đầu thì sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.”

Có thể làm cho một người đứng ra bảo vệ cho cô là bản lĩnh của cô.

Nhưng cũng chỉ bảo vệ mà thôi, cô không nên vọng tưởng quá nhiều.

Đầu dây bên kia nhiều lần do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là thở dài: “Được rồi, Nguyệt Nguyệt, em suy nghĩ rõ ràng được là tốt rồi.”