Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 331




Chương 331

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Giang San, Tiết An đứng đối diện Tiêu Kỳ Nhiên, không hiểu ông chủ của mình đang nghĩ gì, trong lòng không khỏi run lên.

Nếu sớm biết sẽ bị phát hiện thì lúc nãy cậu ta sẽ không mở điện thoại ra ra xem, kết quả trùng hợp thấy ảnh chia sẻ của trợ lý Giang Nguyệt.

Chiếc bánh ngọt kia là tối hôm qua Tiêu Kỳ Nhiên tự mình lái xe hơn một tiếng đồng hồ mua về, không nghĩ tới Giang Nguyệt lại lấy chia cho cấp dưới dễ dàng như vậy.

Áp suất không khí trong văn phòng rất thấp.

Tiết An còn đang suy nghĩ, vội vàng lấy cớ: “Tiêu tổng, nói không chừng là chị Giang Nguyệt không thích ăn bánh ngọt. Anh đừng nghĩ nhiều, chị ấy khẳng định không phải cố ý không muốn ăn bánh ngọt mà ngài tặng!”

Tiêu Kỳ Nhiên: …

Không nói còn đỡ.

Tiêu Kỳ Nhiên cầm điện thoại của Tiết An, cụp mắt xuống: “Có cô gái nào không thích bánh ngọt sao?”

Anh rõ ràng nhớ rõ có người từng nói ăn đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng tốt hơn.

Anh không muốn tin Giang Nguyệt thuộc số người hiếm còn lại.

“Mỗi người đều khác nhau, cho dù chín mươi chín phần trăm cô gái trên thế giới đều thích ăn bánh ngọt, thì nói không chừng chị Giang Nguyệt chính là một phần trăm còn lại.”

Tiêu Kỳ Nhiên như có điều suy nghĩ.

Tiết An nhận thấy áp lực của ông chủ đang giảm bớt, lập tức thả lỏng lưng, tiếp tục an ủi: “Nếu ngài muốn chị Giang Nguyệt vui vẻ, có thể thử tặng đồ chị ấy thích.”

Đây có thể được coi là một câu trả lời không thể sai được.

Không nghĩ tới sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên bỗng nhiên tối sầm lại: “Vậy cô ấy thích cái gì?”

Tiết An: “…”

Điều này cậu ta không biết nha.

Cho dù Tiết An và Giang Nguyệt quen biết đã lâu, nhưng cũng chỉ là quan hệ công việc, cả hai không có mối quan hệ thân thiết.

Tiêu Kỳ Nhiên ở chung với cô nhiều năm như vậy cũng không biết, thì làm sao Tiết An có thể biết Giang Nguyệt thích gì?

Hỏi thì hỏi vậy thôi, Tiêu Kỳ Nhiên cũng biết Tiết An không thể biết đáp án là gì.

Đến tận lúc này, Tiêu Kỳ Nhiên mới đột nhiên ý thức được hình như cho tới giờ anh cũng chưa từng hiểu rõ Giang Nguyệt.

Tuy rằng hai người là bạn tình, đã quá quen thuộc với da thịt của đối phương. Nhưng anh không biết sở thích của cô, không biết cô ghét gì, cũng càng không biết cô quan tâm cái gì.

Tiêu Kỳ Nhiên ở vị trí cao nên cũng không nghĩ tới chủ động khúm núm đi tìm hiểu ai đó.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như trong ký ức của anh chưa từng thấy Giang Nguyệt thích thứ gì.

Cô dường như thờ ơ với mọi thứ.

Thấy ông chủ vắt óc suy nghĩ, Tiết An không đành lòng, đưa ra gợi ý: “Có muốn tặng hoa không? Tôi tin rằng không cô gái nào không thích hoa.”

“Hôm nay ngày đầu tiên chị Giang Nguyệt vào tổ, nếu anh có thể mua một bó hoa lớn gửi qua, vậy nhất định…” Tiết An càng nói càng hăng hái.

“Không được.” Tiêu Kỳ Nhiên vẻ mặt tỉnh bơ bác bỏ đề nghị này: “Trong tổ có quá nhiều người, sẽ bị truyền thông chụp được.”