Chương 326
Ra khỏi biệt thự, Tiêu Kỳ Nhiên nới lỏng cà vạt,
Ngồi ở trong xe, Tiêu Kỳ Nhiên trầm ngâm một hồi mới gọi cho Tiết An, giọng nói trầm thấp:
“Gửi cho tôi địa chỉ cửa hàng bánh kem đóng cửa muộn nhất ở Bắc Thành!”
…
Tiêu Kỳ Nhiên mua xong bánh kem, lại lái xe chạy tới chỗ ở hiện tại của Giang Nguyệt thì đã là mười một giờ rưỡi.
Anh xách hộp bánh kem trong tay, thong dong đi vào thang máy, dừng lại trước căn hộ của Giang Nguyệt, ngón tay hơi cong lại, khớp xương mảnh khảnh gõ nhẹ lên cửa.
Không ai trả lời.
Tiêu Kỳ Nhiên cũng không nóng nảy, rất kiên nhẫn chờ đợi.
Đến khi anh giơ tay định gõ cửa lần nữa, thì từ cửa vang lên hai tiếng:
“Ai vậy?”
Giang Nguyệt chắc là đang ngủ mà bị đánh thức, giọng nói rất mềm mại.
Yết hầu của Tiêu Kỳ Nhiên chuyển động, thanh âm vẫn tản mạn như trước: “Mở cửa.”
Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên từ trước đến nay luôn có độ phân biệt rất cao, giờ phút này hai chữ trầm ổn đã nói rõ danh tính của anh.
Đọc kịch bản rất hao phí tinh lực, Giang Nguyệt chưa đến mười một giờ đã lên giường đi ngủ, giờ phút này lại bị người ta đánh thức, cô có chút tức giận.
Vừa đi tới phòng khách, nghe thấy giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt ngây người hai giây. Cơn buồn ngủ khi nãy cũng hoàn toàn tiêu tán, cô một lần nữa nhắm mắt lại.
Thật đúng là bậc thầy quản lý thời gian!
Giang Nguyệt không nhanh không chậm bước tới mở cửa.
Tiêu Kỳ Nhiên mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, hơi lạnh vẫn còn đọng trên cổ áo. Sự lạnh lẽo ập vào mặt khiến Giang Nguyệt càng thêm tỉnh táo.
“Chào buổi tối, Tiêu tổng.”
Giang Nguyệt thần sắc bình tĩnh, không có chút nào cáu kỉnh khó chịu khi bị đánh thức, chỉ nhìn anh suy tư một hồi, mới cười cười mở miệng: “Tổ chức sinh nhật cho Tần Di Di xong rồi sao?”
Chỉ một câu đơn giản thế thôi nhưng người khác có thể đoán ra 800 ý nghĩa.
Tiêu Kỳ Nhiên thì thích giải thích rằng Giang Nguyệt đang ghen tuông.
Anh rũ mắt xuống nhìn cô một hồi, khuôn mặt thường ngày trầm tĩnh nghiêm túc hiếm khi nhuốm chút ôn nhu:
“Hôm nay không phải cô mới được nhận giải thưởng sao?”
Giang Nguyệt đứng thẳng người, ánh mắt lười biếng dừng trên đồ đạc trong tay Tiêu Kỳ Nhiên.
Đó là một chiếc hộp vuông trong suốt tinh xảo với một dải ruy băng màu hồng quấn quanh, xem ra hẳn là một chiếc bánh kem.
“Đạt được giải thưởng thì nên ăn mừng đi.” Giọng nói của Tiêu Kỳ Nhiên ôn hòa:
“Tôi mua bánh kem cho cô.”