Chương 320
Đến khi chị Trần vào toilet tìm Giang Nguyệt, cũng chỉ có một mình cô tựa vào vách tường, lễ phục trên người có chút lộn xộn, làn váy tháo rời cũng vứt sang một bên.
“Tổ tông của tôi ơi!”
Chị Trần kêu lên một tiếng, tiến lại gần, vội vàng nhặt đuôi váy trên mặt đất ôm vào trong ngực:
“Cái này mà bị bẩn, nhất định phải bồi thường rất nhiều tiền.”
Giang Nguyệt làm như không có việc gì xoa xoa nếp nhăn trên ngực cùng với vải vóc quấn bên hông, thản nhiên nói: “Tiêu Kỳ Nhiên có rất nhiều tiền, hắn sẽ bồi thường.”
Lúc này, chị Trần mới chú ý tới vết son môi lem luốc trên môi Giang Nguyệt, còn có dấu vết bị chà đạp qua.
Đôi môi ẩm ướt đó vẫn còn có chút sưng đỏ.
“Mau trang điểm lại một chút, lát nữa còn phải chụp ảnh chung.” Chị Trần vô cùng nhanh nhẹn lấy son môi từ trong túi ra, đưa tới trước mặt cô.
“Có phải lại bị Tiêu tổng làm khó dễ không?” Chị Trần thở dài, trong lòng rất thương Giang Nguyệt.
“Em có gì mà bị làm khó dễ?” Giang Nguyệt mím môi, cũng không thèm để ý chút nào, chỉ nhận lấy son môi chị Trần đưa tới, tô lại son môi:
“Không phải là vẫn luôn như vậy sao?”
Cô vẫn luôn mặc kệ để hắn đùa bỡn, tùy tiện gọi đến, tùy tiện đuổi đi.
Chị Trần tâm tình phức tạp nhìn cô, há miệng, do dự muốn nói nhưng lại thôi.
Giang Nguyệt nói không sai.
Trong bốn năm qua, mối quan hệ giữa Giang Nguyệt và Tiêu Kỳ Nhiên quả thật vẫn như thế.
Nhưng trước đây và bây giờ là hoàn toàn khác nhau.
Lúc trước Giang Nguyệt là cam tâm tình nguyện.
Còn bây giờ cô chỉ là ngoan ngoãn, nghe lời.
Chị Trần thậm chí còn không thể nói được rốt cuộc là loại nào tốt hơn.
“Nguyệt Nguyệt, có chuyện gì không vui thì hãy nói chuyện với chị, đừng để trong lòng.”
Chị Trần nhìn Giang Nguyệt, trong mắt tràn đầy đau lòng: “Khi chị còn trẻ, chị đã quản lý một nghệ sĩ mới. Cô ấy bị quy tắc bất thành văn của ông chủ ép buộc, không dám nói cho chị biết. Sau đó cảm xúc tồn đọng quá sâu, đột nhiên nhảy lầu.”
“Đó là một cô gái ngốc, chị không hy vọng một ngày nào đó em cũng lựa chọn đi con đường giống cô ấy, hiểu không?”
Giang Nguyệt gật đầu, ôm chị Trần, nhét son vào trong tay chị.
“Em biết mà, chị đừng lo lắng.”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Cô và Tiêu Kỳ Nhiên đã trải qua một thời gian cực kỳ khó quên.
Nhưng bây giờ cũng giống như bãi cát mịn đã bị cuốn trôi hết, đã bất tri bất giác biến mất gần như không còn.
Đã từng động tâm, nhưng bây giờ cô đã có thể bình thản trở lại.
Tiêu Kỳ Nhiên là thương nhân cần chú ý lợi ích, là con trai duy nhất của Tiêu gia, là người cao cao tại thượng. Là người mà loại như cô cả đời này cũng không có khả năng nên duyên nên phận.