Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 312




Chương 312

“Nếu cô cần, tôi có thể giúp cô đặt lịch hẹn ở khoa tâm lý.” Nói xong, Kiều Cẩn Nhuận liếc Giang Nguyệt một cái, định mặc áo blouse trắng đứng dậy, nhưng lại bị Giang Nguyệt kéo lại:

“Tôi không đi.”

“Tại sao?”

“Tôi không có bệnh.” Giang Nguyệt rất tự tin, ngữ khí vô cùng cố chấp, có chút không cam lòng nhận thua:

“Tôi rất khỏe mạnh, không cần gặp bác sĩ. ”

Giờ khắc này, Giang Nguyệt đã dỡ bỏ ngụy trang lúc trước, ngược lại giống như một đứa trẻ con.

Nhìn tâm trạng náo loạn không kiêng nể gì của cô, Kiều Cẩn Nhuận đẩy gọng kính trên sống mũi, rũ mắt nhìn cô:

“Bây giờ không sợ tôi nữa rồi à?”

Còn nhớ lần trước Giang Nguyệt đã nói là cô sợ bác sĩ.

Hai mắt Giang Nguyệt vốn đã khóc sưng lên, hiện tại chớp mắt, tròng mắt có chút đau.

Cảm xúc của cô hơi bị kéo theo, giọng nói mềm mại, sau khi khóc còn mang theo chút giọng mũi:

“Vẫn có chút, nhưng đã dễ chấp nhận hơn rồi.”

Giang Nguyệt rất trung thực mà đáp.

Thật ra dựa theo thói quen làm việc của Giang Nguyệt, cô tuyệt đối sẽ không vô cớ chạy đến chỗ của Kiều Cẩn Nhuân mà khóc như một đứa trẻ mà không có lý do.

Nhưng vào khoảnh khắc cô gần như muốn tự tử, Kiều Cẩn Nhuận đã gọi điện cho cô như vậy.

Giống như một cọng rơm cứu mạng cô.

Kiều Cẩn Nhuận thấy tâm tình cô dịu đi một chút, liền rót một cốc nước muối nhạt ấm đặt trước mặt cô:

“Uống chút nước muối tiêu sưng đi.”

Giang Nguyệt nhìn chằm chằm nước trong ly, thật lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Kiều Cẩn Nhuận.

“Bác sĩ Kiều, nếu có một người cứu mạng anh. Sau khi anh hồi phục lại đột nhiên đâm anh một đao trí mạng, nói đây là ân tình anh nên hồi báo, vậy anh sẽ làm như thế nào?”

“Tôi có chút bối rối, không biết nên làm cái gì bây giờ.”

Dung mạo của Giang Nguyệt vốn dĩ đã xinh đẹp, nhưng lúc này hai mắt lại mở to, hốc mắt cùng chóp mũi từ trong ra ngoài đều đỏ hồng, bao phủ lên một tầng sương mù.

Trông thật đáng thương.

Kiều Cẩn Nhuận sững sờ trong hai giây, không được tự nhiên mà ho một tiếng, nhìn sang chỗ khác nói: “Cô hình dung như vậy, là thất tình sao?”

“… Anh mới thất tình.”

Giang Nguyệt lập tức phủ nhận: “Tôi là minh tinh, không thể yêu đương.”

Kiều Cẩn Nhuận cười như không cười mà nhìn Giang Nguyệt một cái: “Cô còn biết cô là minh tinh mà còn chạy tới chỗ tôi ngồi khóc, cô không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”

Giang Nguyệt nói: “Minh tinh thì cũng là con người, cũng sẽ bị bệnh, cũng sẽ phải đi gặp bác sĩ. Đây không phải là chuyện đương nhiên sao?”