Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 301




Chương 301

Hai tay của Giang Nguyệt chống lên ghế sô pha, ngón tay bởi vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch, bởi vì hắn đòi hỏi mà buộc phải mở rộng môi, trong mắt chỉ còn lại mỗi gương mặt của người đàn ông ấy.

Thẳng cho đến khi kết thúc, Giang Nguyệt mới từng ngụm từng ngụm mà th ở dốc, toàn bộ khoang miệng ngay cả đầu lưỡi vì hôn quá sâu mà cũng trở nên tê dại.

Tay của người đàn ông còn đặt bên hông của cô, ngón cái dùng sức mà vuốt v e, giống như đang phát ti3t lửa giận vô danh.

“Tiêu Kỳ Nhiên.” Thanh âm của Giang Nguyệt từ trong cổ họng phát ra, mang theo sự suy yếu, khàn khàn nói:

“Tôi không hiểu, rốt cuộc là anh đang muốn cái gì?”

“Rốt cuộc anh muốn cái gì?” Vừa nói, nước mắt Giang Nguyệt không hiểu sao cứ thế tuôn rơi, chóp mũi có chút chua xót.

Ủy khuất đến cực điểm.

Bàn tay của người đàn ông đặt dưới eo cô hơi dừng lại.

Hắn muốn gì?

Tiêu Kỳ Nhiên cảm thấy bản thân đã rất mệt mỏi, bây giờ hắn không muốn cãi nhau với Giang Nguyệt, hắn chỉ muốn ngủ một giấc.

“Tôi muốn ngủ.”

Tiêu Kỳ Nhiên buông Giang Nguyệt ra, bỗng nhiên nhéo nhéo mi tâm rồi đi thẳng về phía phòng ngủ của cô: “Bây giờ cũng muộn rồi, tôi sẽ ngủ ở đây, cô muốn làm gì thì làm.”

Cảm xúc của hắn nhanh đến và cũng nhanh đi.

Giang Nguyệt ngơ ngác tại chỗ, nhìn người đàn ông đi vào phòng ngủ của cô, cửa phòng còn bị đóng chặt lại.

Không biết là đang cảnh giác với ai.

Thật sự chỉ là ngủ thôi.

Không phải hắn đến để ngủ với cô?

Giang Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, lau nước mắt, lấy chăn với gối nhỏ dự phòng trải lên sô pha.

Không thể ngủ cùng Tiêu Kỳ Nhiên.

Dù sao kích thước của ghế sofa cũng đủ để cô nằm, tuy nhỏ hẹp nhưng lại có cảm giác an toàn.

Nằm trên sô pha, Giang Nguyệt xoay người, đột nhiên cảm giác được phía sau lưng có thứ gì đó cứng rắn, vì thế đưa tay sờ thì cô sờ thấy vòng cổ mà vừa rồi Tiêu Kỳ Nhiên ném xuống sô pha.

Mặc dù đèn phòng khách được bật ở mức tối nhất, vòng cổ vẫn chiếu ra ánh sáng đẹp mắt, không hề giấu đi sự cao quý của nó.

Mặc dù bị tùy ý ném ở khe hở của sô pha, nhưng nó vẫn lóng lánh tinh xảo như cũ.

Giá trị của nó thực sự là quá lớn.

Nhưng thì sao?

Nó còn phải tùy theo ý của Tiêu Kỳ Nhiên.

Giang Nguyệt nhếch môi cười cười, không biết là đang cười vòng cổ, hay là đang cười chính mình.

Cô đặt vòng cổ lên trên bàn trà và nhắm mắt lại đi ngủ.