Chương 3
Ban đầu Giang Nguyệt chọn nơi này vì không có ai ngồi. Người xung quanh cũng thức thời không ai tới quấy rầy nàng.
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên có một đám người náo nhiệt kéo đến chỗ cô, đứng bên cạnh cô nói chuyện cười đùa.
Giang Nguyệt ngước mắt lên nhìn, cô không quen ai cả.
Nhưng mà cô gái nhỏ đang được đám người vây quanh kia có chút đặc biệt.
Khuôn mặt xinh đẹp sạch sẽ, đôi mắt linh động như một con thỏ nhỏ, trông rất đáng yêu.
Chắc là người vừa vào nghề không bao lâu, đứng trong đám người còn có chút lo lắng, thỉnh thoảng cô nàng còn kéo kéo váy để giảm bớt khẩn trương.
Rất non nớt, giống như Giang Nguyệt lúc mới bước vào giới giải trí.
Giang Nguyệt nhìn cô gái kia lại nhớ đến bản thân lúc trước, sau đó lại lắc đầu cười tự giễu. Lúc này mới nhớ ra phải đi lấy chút đồ uống.
Lúc Giang Nguyệt đi ngang qua đám đông, cô gái nhỏ kia hình như vừa mới nhận ra cô, bất thình lình hô lớn:
“Chị Giang Nguyệt!”
Giang Nguyệt dừng bước một chút, chậm rãi xoay người nhìn nàng, mặt mày lạnh nhạt.
“Chị Giang Nguyệt, chị…”
Cô gái nhỏ đẩy đám người ra, lảo đảo đi về phía Giang Nguyệt, trong tay còn bưng một ly sâm banh.
Tửu lượng của cô bé dường như không được tốt, đã có chút say rượu.
Giang Nguyệt theo bản năng muốn lui về phía sau vài bước, chiếc váy hôm nay là đồ đại diện đặc biệt của thương hiệu. Hai ngày sau cô phải gửi trả lại, không thể làm bẩn.
Nhưng động tác của cô bé đó so với Giang Nguyệt nhanh hơn, chất lỏng trong ly rượu đã hắt lên ngực cô.
Ngay lập tức khuôn mặt của cô gái nhỏ cứng đờ.
Giang Nguyệt nhíu mày, cúi đầu nhìn một mảnh ẩm ướt trước ngực, sắc mặt trầm xuống, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình hỏi:
“Cô tên gì?”
Người xung quanh cũng bắt đầu chú ý tới bên này, mang theo ánh mắt xem kịch vui.
Giang Nguyệt có thể nói là ‘cục cưng’ của Tiêu tổng, là độc sủng của hắn.
Hôm nay người mới dám gây chuyện với Giang Nguyệt, vậy thì sự nghiệp diễn xuất sau này coi như xong rồi.
Một màn trước mắt khiến cô gái nhỏ có hơi tỉnh rượu, vẻ mặt bối rối, môi cũng cắn đến trắng bệch:
“Chị Giang Nguyệt, em tên là Tần Di Di ạ.”
Tần Di Di?
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng đem buồn phiền trong lòng đ è xuống, nói:
“Được rồi. Cô…”
Giang Nguyệt còn chưa nói xong thì bỗng nhiên trong sảnh khác sạn ồn ào, một giọng nói từ phía xa truyền đến kèm theo tiếng bước chân.