Chương 287
Chu Ninh Vân nói với cô, cuộc sống nên giống như bát hoa trứng này, thanh thanh đạm đạm lại tràn ngập hương thơm giản dị.
Chị Trần tinh tế, biết cô đặc biệt thích món này nên thường nấu cho cô ăn.
Khi món ăn cuối cùng được dọn ra, ba người nhiệt tình, náo nhiệt ngồi cùng một chỗ, trên TV đối diện đang chiếu chương trình gala, thỉnh thoảng có âm nhạc truyền ra. Cùng với giọng nói trẻ con của Hi Hi là những tràng cười sảng khoái trên bàn ăn.
Giang Nguyệt nâng cằm, trong tay cầm đũa gắp thức ăn, ánh mắt mỉm cười nhìn Hi Hi, thỉnh thoảng gật đầu, nghe cô bé kể chuyện thú vị trong trường học, còn gắp thức ăn bỏ vào trong chén của cô bé.
Bé gái ở độ tuổi này luôn có rất nhiều điều để nói.
“Chị Nguyệt Nguyệt, vòng cổ trên cổ chị thật xinh đẹp. Nó thật lấp lánh.”
Giang Nguyệt thấy Hi Hi có hứng thú, dịu dàng nói: “Thích không? Chờ năm nay em thi vào trường trọng điểm, chị Nguyệt Nguyệt cũng tặng em một cái nhé.”
“Thật sao?” Hai mắt Hi Hi lập tức sáng lên, vẻ mặt chờ mong: “Vậy chị nhất định phải giữ lời đó.”
Giang Nguyệt còn chưa kịp cười đồng ý, chị Trần vội vàng cắt ngang đề tài, thay Hi Hi từ chối:
“Con nít con noi, đeo trang sức lộng lẫy như vậy làm gì? Không được.”
Ánh mắt Hi Hi rũ xuống, giọng điệu sa sút: “Nhưng mà con cũng đâu còn nhỏ gì lắm đâu. Sang năm con sẽ lên trung học cơ sở rồi mà.”
“Con gái thích cái đẹp cũng là bình thường. Chị Trần đừng khắt khe như vậy mà.” Giang Nguyệt cười cười, nói đỡ giúp Hi Hi:
“Hơn nữa, chỉ là một sợi dây chuyền mà thôi, không đến mức phải ngăn cấm đâu ạ. Hi Hi nhà chúng ta là cô gái mới lớn mà. Đúng không?”
“Đúng vậy! Chị Nguyệt Nguyệt là tốt nhất.”
Hi Hi kích động hận không thể ôm lấy Giang Nguyệt hôn một cái.
“Em cứ chiều hư nó đi.” Chị Trần bất đắc dĩ, chỉ cười trách móc vài câu, lại liếc mắt nhìn vòng cổ của Giang Nguyệt một cái, thở dài một tiếng rồi hỏi:
“Nguyệt Nguyệt, vòng cổ này ở đâu ra vậy?”
“Của Tiêu Kỳ Nhiên đưa.” Giang Nguyệt nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Hi, thuận miệng trả lời:
“Chắc là quà của đối tác.”
Chị Trần tiến lại gần nhìn một chút, nhìn kỹ rồi lập tức lắc đầu: “Đây tuyệt đối không phải do đối tác tặng.”
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn chị Trần.
“Đá quý trên vòng cổ này rất cao cấp. Chất lượng này cũng phải là kim cương mới do khoáng sản tự nhiên sản xuất.”
Chị Trần sờ sờ cằm, càng nhìn càng cảm thấy không đơn giản: “Hơn nữa cái này không giống như là hàng sản xuất ra thị trường. Nó giống như là…”
“Đặt riêng?”
Chị Trần nghiêm túc gật đầu: “Chắc là do hoàng gia bên Châu Âu đặt làm riêng.”
Nói một cách đơn giản, đồ trang sức trên cổ Giang Nguyệt là thứ chỉ có các quý tộc hoàng gia mới có quyền mang. Giá trị của nó không thể ước tính được.
Giang Nguyệt nghe xong không nói gì.
Thật ra lúc ở trên xe, cô đã mơ hồ có thể cảm giác được vòng cổ này rất quý giá.