Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 277




Chương 277

Toàn bộ sân khấu rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói độc thoại của nàng:

“Như một giấc mộng dài, tất cả mọi thứ cũng nên… tỉnh lại thôi.”

Vẻ mặt của nàng bình tĩnh, nhưng mỗi lời nói đều khiến trái tim người ta quặn đau.

Tất cả cảm xúc của khán giả đều bị nàng khơi dậy, vô cớ đau lòng vì nữ nhân mang bạch y.

Bóng lưng cô độc kéo dài, lúc nàng ngước mắt lên, khuôn mặt rõ ràng lạnh lùng, nhưng một giọt nước mắt lại chảy xuống từ khóe mắt.

Từ từ trượt dài dọc theo khuôn mặt bên của nàng.

Khuôn mặt ấy xinh đẹp tuyệt trần, dưới ánh đèn sân khấu chiếu rọi, giọt nước mắt khúc xạ ánh sáng tinh xảo, biến mất trên môi.

Cảnh này khiến cho tất cả mọi người nhìn đến si ngốc.

Bỗng nhiên, hai chân nàng mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, cách quần áo có thể nhìn thấy đôi vai hơi run và tiếng nức nở yếu ớt.

Sau khi tỉnh mộng, tình yêu cũng tan vỡ.

Vở kịch kết thúc!

Giang Nguyệt đứng dậy khỏi sân khấu một cách nhanh chóng, nắm tay các diễn viên khác vừa đi ra từ phía sau hậu trường và cúi đầu chào khán giả để hạ màn.

Trong nháy mắt khi đứng dậy, không biết có phải ảo giác hay không, dường như Giang Nguyệt thoáng thấy một người trông rất giống Tiêu Kỳ Nhiên.

Chỉ là ánh đèn trên sân khấu quá mạnh khiến cô khó có thể thấy rõ mặt của khán giả.

Dưới sân khấu, tiếng vỗ tay như sấm.

Sau đó nhà hát còn chuẩn bị ca múa kịch cùng với một số tiết mục của dàn hợp xướng, mọi người cùng nhau thưởng thức, cả rạp hát tràn ngập không khí đoàn tụ.

Giang Nguyệt ngồi trên ghế nghỉ ngơi, vẫn chưa thoát ra khỏi vở kịch vừa rồi, toàn thân vô cùng cô đơn, tâm trạng khó có thể bình tĩnh.

“Giang Nguyệt, cô thật sự là một thiên tài diễn xuất.”

Nam diễn viên đóng chung với cô đi tới, vẻ mặt ngưỡng mộ khen ngợi cô: “Cảnh nhìn nhau đó khiến trái tim tôi cũng thắt lại, giống như tôi thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với cô vậy.”

Giang Nguyệt sững sờ trong vài giây.

Cô bỗng nhiên ý thức được lúc nãy trong lúc diễn, cô đã nhìn người đối diện thành một người khác.

Suýt nữa cô đã không phân biệt được rốt cuộc đang diễn kịch hay trong thực tế.

Cô cúi đầu mỉm cười.

Một vở kịch mà thôi, sao lại nhập tâm như vậy làm gì?

Buổi biểu diễn kết thúc, mọi người vui vẻ ngồi chụp ảnh chung, nhiều người muốn chụp ảnh cùng Giang Nguyệt và xin chữ ký, cô đều gật đầu vui vẻ đồng ý.

Mọi người lập tức hoan hô.

Khi gần kết thúc, bỗng nhiên có một người đàn ông mặc âu phục, đi giày da tiến vào khu nghỉ ngơi của nhân viên, cung kính đứng trước mặt Giang Nguyệt.

Giang Nguyệt ngạc nhiên, chớp chớp mắt.

“Giang tiểu thư, đã lâu không gặp.”