Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi

Chương 270




Chương 270

“Ừ, đến sớm một chút.” Dường như Kiều Cẩn Nhuận rất bận rộn, trong điện thoại còn truyền đến tiếng bệnh nhân khác gọi tên anh.

Không hổ là bác sĩ nổi danh, mới sáng đã bận rộn như vậy.

Nghĩ đến đây, Giang Nguyệt càng áy náy.

Bản thân không để ý đến chuyện của mình mà còn khiến bác sĩ Kiều, người còn phải bận rộn với công việc, đặc biệt gọi điện thoại nhắc nhở cô.

“Lúc tới nhớ ăn sáng.” Kiều Cẩn Nhuận vội vàng dặn dò một câu như vậy xong liền cúp máy.

Giang Nguyệt dừng một chút.

Nhìn dãy số điện thoại gọi lần thứ hai, cô trực tiếp thêm vào danh bạ.

Lưu tên là ‘Bác sĩ Kiều’.

Sửa soạn đơn giản một chút, Giang Nguyệt không quên lời dặn dò của Kiều Cẩn Nhuận, giải quyết xong bữa sáng ở nhà rồi mới đi tới bệnh viện Khang Trị.

So với lần trước khi cô đặt lịch hẹn, lần này rõ ràng có một hàng dài người xếp hàng trước cửa phòng khám của Kiều Cẩn Nhuận, đều là những bệnh nhân đã đăng ký khám chuyên khoa.

Nhìn thấy có nhiều bệnh nhân như vậy, Giang Nguyệt thật sự ngại phải chen ngang, trực tiếp đứng xếp hàng ở cuối, thỉnh thoảng xem thời gian trên điện thoại.

Đợi đến gần trưa, Kiều Cẩn Nhuận đi vệ sinh một chuyến mới phát hiện Giang Nguyệt đang xếp hàng trong đám người.

Cô đội một chiếc mũ lưỡi trai dày cộm, mặc quần áo thể thao rộng thùng thình màu vàng nhạt, khẩu trang nửa che mặt, trông vô cùng khiêm tốn.

Nhưng Kiều Cẩn Nhuận liếc mắt một cái đã nhận ra cô.

“Giang tiểu thư?” Anh đi qua, vỗ vai cô: “Đến đây rồi sao không biết gọi điện thoại cho tôi?”

Giang Nguyệt chớp mắt, cười nói: “Tất cả mọi người đều xếp hàng, tôi đương nhiên phải tuân thủ quy định.”

Kiều Cẩn Nhuận không thể nhịn cười.

“Cô không cần xếp hàng đâu.” Kiều Cẩn Nhuận kéo cổ tay Giang Nguyệt, định đi vào phòng khám, kết quả cô nàng lại đứng yên tại chỗ.

Kiều Cẩn Nhuận quay đầu nhìn cô.

“Hôm nay tôi không có lịch trình gì khác.” Giang Nguyệt cười nói: “Bác sĩ Kiều khám cho người khác trước đi, tôi khám trễ một chút cũng không sao.”

Cô nàng này lại còn rất biết suy nghĩ cho người khác.

Kiều Cẩn Nhuận ngước mắt lên nhìn cô: “Xếp hàng lâu như vậy không cảm thấy nhàm chán sao?”

Giang Nguyệt cười trả lời: “Có chút chút.”

Kiều Cẩn Nhuận nhét hai tay vào trong túi áo blouse trắng, giọng điệu bình thản: “Vậy thì đến phòng khám của tôi ngồi chờ.”

Giọng điệu vô cùng cứng rắn.

Không biết vì sao, rõ ràng tuổi tác hai người không chênh lệch nhiều nhưng có lẽ là vì nghề nghiệp của anh, cho nên khi đối mặt với Kiều Cẩn Nhuận, Giang Nguyệt luôn có một loại cảm giác sợ hãi.